Trước hết phản ứng kịp chính là Cẩm Nhan cùng Lăng Kỳ Tông.
Cẩm Nhan mới vừa chau mày, bên cạnh Lăng Kỳ Tông đã đổi sắc mặt, dáng vẻ tức giận hẳn là chưa từng có trước đó, hạ thấp giọng quát: "Lăng Kỳ Hâm!"
Lăng Kỳ Hâm đang chuyên chú cắn cánh tay của Mặc Vũ, nghe được giọng nói nổi giận đùng đùng đến ngớ ngẩn, ngậm cánh tay của đối phương ngẩng đầu lên, thấy trước mặt một đám người hoặc tức giận hoặc khiếp sợ, nhất thời cũng không phản ứng kịp đây là tình huống gì, quên mất trong miệng còn đang cắn người ta cô nương tế bì nộn nhục (da mịn thịt mềm).
Đáng thương Mặc Vũ, mới vừa bén nhạy phát hiện có người từ đầu tường rơi xuống đập hướng công chúa sau liền tay mắt lanh lẹ xông tới chế phục đối phương, lại phát hiện đối phương là tiểu thư Lăng gia, hơn nữa giống như con cọp nhỏ lại hung hăng cắn cánh tay của nàng một hớp. Mà thân là khách nhân, nhất thời lại cũng không tốt ở trước mặt người của Lăng phủ dùng sức đả thương người ta. Không thể làm gì khác hơn là cắn răng chống.
Đầu của Lăng Kỳ Tông cảm giác đều muốn nổ tung, mặt mũi Lăng phủ đều bị tiểu muội làm mất hết, từ trên tường nhảy xuống cũng liền thôi, lại vẫn cậy mạnh cắn khách nhân, nếu để cho coi trọng mặt mũi phụ thân biết, đoán chừng rất khó thu xếp. Mà nay nhìn tiểu muội còn ngẩn người tại đó không có buông miệng ra, chỉ có thể lần nữa đè nén giận dữ nói: "mau buông người ta ra!"
Lăng Kỳ Hâm lúc này mới phục hồi tinh thần lại, vội vàng há miệng, nhưng là còn là nếm đến một chút mùi tanh.
Mặc Vũ nhàn nhạt nhìn Lăng Kỳ Hâm một cái, quét qua môi đối phương hơi mang đỏ tươi, yên lặng lui về sau lưng Cẩm Nhan. Ánh mắt Cẩm Nhan ân cần nhìn Mặc Vũ một cái, Mặc Vũ nhẹ nhàng lắc đầu ý bảo không sao.
Lăng Kỳ Tông một thanh kéo qua Lăng Kỳ Hâm đang tựa vào bên tường, kéo đến trước mặt Cẩm Nhan các nàng, sau đó quay đầu đối với Lăng Kỳ Hâm nói: "tiểu Hâm! Mau cho khách quý nói xin lỗi!"
Lăng Kỳ Hâm giờ phút này bởi vì trong miệng mùi máu tanh nên đích xác là có chút ngượng ngùng, nhưng vừa là trọng mặt mũi giống lão gia tử, lại là còn tính trẻ con, tuy trong lòng áy náy, ngoài miệng lại vẫn mạnh nói: "ai bảo nàng tập kích muội! Muội cắn nàng còn là nhẹ đây!"
Lăng Kỳ Tông chỉ có thể hít sâu một hơi, hóa giải tức giận trong lòng, lại nói: "vậy muội cũng giải thích một chút! Muội làm sao sẽ từ trên tường nhảy xuống! Thiếu chút nữa còn đập đến người khác! Nếu không phải là vị cô nương này tay mắt lanh lẹ, khách quý liền bị làm tấm đệm cho muội rồi!"
Lăng Kỳ Hâm hiển nhiên không có sợ người ca ca này nữa, mặt bất mãn nói: "ai bảo ông ấy đem muội cấm túc! Trong viện nhàm chán chết, muội cũng sắp điên rồi điên rồi điên rồi! Cửa không thể đi, muội không leo tường chẳng lẽ bay a! Nếu có thể bay, muội còn leo tường a!"
Lăng Kỳ Tông bị ế một cái, tự biết mình cho tới bây giờ không phải là đối thủ của tiểu muội, không thể làm gì khác hơn là nói: "tiểu Hâm, muội ăn nói có thể nào vô lễ như vậy! Muội xem một chút, người ta cũng bị muội cắn chảy máu! Nói lời xin lỗi không nên sao?" Lăng Kỳ Tông biết rõ tính khí của Lăng Kỳ Hâm là chết con vịt mạnh miệng (có lẽ là cãi bướng), lại cùng Cẩm Nhan thương lượng nói: "vị này là Lăng Kỳ Hâm, tiểu muội của ta, tâm là tốt, chẳng qua là rất trẻ con, mong rằng các ngươi thông cảm nhiều hơn. Ta muốn để cho tiểu Hâm mang vị cô nương này đi băng bó, hy vọng các ngươi cho nàng một cơ hội chuộc lỗi."
Tiểu Hâm cúi đầu, trong miệng nhỏ giọng thầm thì oán giận nói: "ta còn bị buộc uống một hớp máu đây."
Cẩm Nhan cũng nghe đến câu nhỏ giọng oán thầm này, trong mắt trái lại lóe lên một nụ cười, nói: "ta thấy Lăng tiểu thư rất khả ái. Nếu Lăng huynh nói như vậy, trách nữa ngược lại cho thấy chúng ta hẹp hòi." quay đầu nhìn về Mặc Vũ thấp giọng phân phó: "Mặc Vũ, ngươi cùng Lăng cô nương đi đi, ta ở chỗ này tạm thời không có chuyện gì."
Mặc Vũ gật đầu đáp ứng.
Lăng Kỳ Hâm ở chỗ này không được tự nhiên, Lăng Kỳ Tông lặng lẽ ở bên tai nàng nói: "muội nếu không đi, phụ thân mà biết muội đụng khách nhân, chính muội tự cân nhắc một chút hậu quả đi."
Lăng Kỳ Hâm nghe vậy, quả thật cả