Thời gian lại qua nửa nén hương, ba chiếc xe ngựa đã đi tới dưới chân Hương Sơn Tự. Kế tiếp thềm đá thì mọi người phải tự đi lên. Lăng Kỳ Tông xuống xe, lễ phép đi tới buồng xe của Cẩm Nhan, gõ khung xe một cái nói: "Vu huynh, Thanh cô nương, đã đến."
Lăng Kỳ Hâm là mặt hưng phấn chạy tới một buồng xe khác, nàng cũng không giống anh của nàng có phong độ như vậy, la hét "đến rồi, xuống xe xuống xe" liền tự mình cầm lên màn xe để các nàng đi xuống.
Bên kia, Cẩm Nhan đã nhảy xuống xe, đang muốn đưa tay đở Thanh Nhược, liếc thấy Thanh Nhược đang nhìn tay của mình đột nhiên co rúc lại con ngươi, tay ngừng lại một chút, chủ động bắt lại cổ tay Thanh Nhược, cứng rắn là đem nàng kéo xuống xe. Bởi vì lực đạo này, Thanh Nhược lảo đảo một cái, mắt thấy sẽ phải ngã vào trong ngực Cẩm Nhan, vội vàng liều mạng kéo lại bên cạnh Lăng Kỳ Tông, mới đứng vững thân hình, thở phào một cái, buông lỏng tay ra quay đầu hướng Lăng Kỳ Tông áy náy cười cười .
Lăng Kỳ Tông làm sao không có nhìn ra ý vị bất thường tới, nhưng cũng chẳng qua là lắc lắc đầu nói không có gì đáng ngại, cũng rất thức thời rút người ra trở lại bên cạnh Lăng Kỳ Hâm.
Thanh Nhược thấy Lăng Kỳ Tông đi rồi, chỉ để lại mình cùng Cẩm Nhan hai người, càng cảm thấy giống như mang châm trong người, chút nào không dám nhìn Cẩm Nhan đang nghiêm mặt, trong lòng đã sớm loạn đến không được, còn chưa từ trong chuyện vừa rồi thoát ra.
Nàng không biết nên dùng trạng thái gì cùng công chúa ở chung. Lần trước có thể thuyết phục mình là một việc ngoài ý muốn, như vậy lần này đây? Lại là ngoài ý muốn sao? Nhưng là nếu không phải ngoài ý muốn, vậy sẽ là cái gì đây? Cho tới bây giờ không có ai trả lời nàng những câu hỏi này. Thanh Nhược thậm chí ngay cả tình yêu giữa nam nữ cũng u mê, lập tức lại bị tình huống trước mắt làm cho đảo loạn phải không được, chỉ có thể trốn tránh Cẩm Nhan. Trong lòng nàng hốt hoảng cực kỳ, mơ hồ cảm thấy công chúa rất nguy hiểm, cảnh tượng khi nãy rất nguy hiểm, tất cả phát triển cũng rất nguy hiểm, nguy hiểm đến nhất định phải chạy trốn mới được.
Cẩm Nhan không cần đoán cũng biết Thanh Nhược suy nghĩ cái gì, nhưng cũng không lo lắng, dù sao chuyến này đi Tô Châu vừa mới bắt đầu, trên đường có rất nhiều cơ hội cùng nàng chu toàn, không sợ Thanh Nhược chạy ra khỏi lòng bàn tay của mình. Nhưng không lo lắng thuộc về không lo lắng, không vui trái lại cũng là thật, nhưng đối mặt người khác vẫn là bộ dáng như không có chuyện gì xảy ra.
Mấy người còn lại rất nhanh liền cảm thấy Thanh Nhược có cái gì không đúng, dù sao Thanh Nhược không biết che giấu, tâm tư gì cũng viết ở trên mặt. Bạch Phong, Mặc Vũ hai người càng là nhận ra được Thanh Nhược trước khi lên xe và sau khi xuống xe có sự khác biệt, giờ phút này giống như đang tránh công chúa. Công chúa mặc dù dường như vô sự, nhưng dáng vẻ cũng là không vui, hai người đã mơ hồ đoán được mới vừa rồi trên xe là xảy ra chuyện gì, chẳng qua là hiện giờ không tiện hỏi thăm, cố ý cũng làm như không biết chuyện.
Duy nhất không có ý thức được bất kỳ cái gì chính là Lăng Kỳ Hâm. Lăng tiểu muội nhìn ra được vô cùng vui vẻ, xem ra là bình thường bị quản thúc rất nghiêm, giờ phút này được đi ra thì ánh mắt cũng cười muốn nheo lại. Nàng một tay nắm cánh tay của Mặc Vũ, lôi kéo nàng hướng trên thềm đá đi tới, vừa đi vừa nói: "buồn bực hồ lô, mau mau! Để ta nói cho ngươi biết, Hương Sơn Tự ở Lạc Dương của chúng ta hương khói rất linh. Ngươi mau suy nghĩ một chút muốn cầu xin cái gì!"
Trên mặt của Mặc Vũ hơi mang theo lúng túng cùng ngượng ngùng, cũng không tốt tránh thoát làm mất thể diện của nàng, liền bị nàng lôi kéo hướng phía trước đi tới.
Bạch Phong ở phía sau nhìn thấy, ngẩn ra, sau đó kìm lòng không đặng nở nụ cười. Rất ít thấy dáng vẻ Mặc Vũ như vậy đây, thật đúng là rất mới lạ. Tự giác không có theo sau làm kỳ đà cản mũi quấy rầy sự hăng hái của Lăng Kỳ Hâm, Bạch Phong cùng Cẩm Nhan một đường từ từ đi về phía trước.
Thanh Nhược vì tránh ra Cẩm Nhan, cố ý đi tới bên cạnh Bạch Phong, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại không biết đang suy nghĩ gì.
Cẩm Nhan nhìn thấy trước mắt Hương Sơn Tự quả nhiên khí thế hoành vĩ, loáng thoáng có tiếng chuông vang vọng trong không khí, cách