Trường Phượng Khuynh Nhan

Xăm Nhân Duyên (Hạ)


trước sau

"các ngươi đã chạy đi đâu, cũng không thấy các ngươi? Với lại, tiểu Hâm, mặt của muội sao đỏ như vậy?" Lăng Kỳ Tông vẫn không ngừng quan tâm đến Lăng Kỳ Hâm.

"ai nha không có gì. Ca, huynh đừng dài dòng, muội cũng muốn xin xăm!" Không biết sao, mặt của Lăng Kỳ Hâm lại đỏ một chút, chớp mắt liền chạy tới trước tượng Phật, quỳ xuống, bắt đầu lung tung phe phẩy ống xăm, trái lại cũng thuận lợi lắc ra một quẻ.
Lăng Kỳ Hâm nhìn quẻ xăm một cái, hai mắt đột nhiên sáng lên hưng phấn kêu to: "thượng thượng đại cát. Đắc kỳ sở tai (được vừa ý), đắc kỳ sở tai đắc kỳ sở! Ha ha, vừa nhìn chính là xăm thượng thượng!" Chợt, Lăng Kỳ Hâm chuyển sang Mặc Vũ, nhất thời chuyển giọng điệu, có chút nhăn nhó nói: "buồn bực hồ lô, ngươi có muốn tới xin một quẻ hay không?"
Mọi người nghe thấy đều rất kinh ngạc, giọng điệu này sao không giống với bình thường Lăng Kỳ Hâm hay dùng, nhìn sang Lăng Kỳ Hâm, lại thấy nàng ấy tựa hồ rất khẩn trương.
Mặc Vũ vẫn còn đang suy nghĩ chuyện vừa rồi, cũng nhất thời không ngờ tới Lăng Kỳ Hâm lại đột nhiên nói chuyện với nàng, lại thấy tất cả mọi người đang dùng ánh mắt kỳ quái qua lại quan sát hai nàng, nhất là ánh mắt của công chúa càng thêm ý vị sâu xa, dường như muốn thấy nội tâm của mình, nhất thời quýnh lên, liền vội vàng lắc đầu nói không cần, thần sắc bình tĩnh thường ngày cũng thoáng rách ra một đường may, lộ ra chút kinh hoảng.
Khó được Lăng Kỳ Hâm không có tiếp tục đuổi theo đạt tới mục đích của mình, mà lại đứng lên, đổi sang nói với Cẩm Nhan cùng Thanh Nhược: "chúng ta nhanh đi giải đoán xăm đi!" Nói xong, liền kéo Thanh Nhược bước nhanh đến chỗ giải đoán xăm.
"tiểu Hâm, muội có phải là tư xuân? Bình thường, phiền nhất chính là cái gì nhân duyên, vì vậy rất ghét cha an bài hôn sự cho muội, chẳng lẽ bây giờ muội đã nghĩ thông suốt?" Lăng Kỳ Tông thấy tiểu muội mình tích cực như vậy, ở bên cạnh trêu chọc.
"phi. Huynh mới tư xuân, muội nói cho ca ca biết, huynh nên nhanh nhanh cưới Phương Huyên tỷ tỷ đi, đỡ cho phụ thân cứ loạn an bài hôn sự cho muội! Ý trung nhân của muội tự muội sẽ tìm!" Lăng Kỳ Hâm không khỏi châm chọc nói. Một câu cuối cùng, chợt giọng nói nhỏ một chút, giống như nhớ tới cái gì, liền dừng ở thoại đầu.
Lăng Kỳ Tông chẳng qua là cười cười, cũng không thèm để ý.
Rất nhanh, đoàn người đã thấy được chỗ giải đoán xăm, nơi đó ngồi một vị hòa thượng lông mày trắng, quả thật rất từ mi thiện mục, mặt cười ha hả, thật đúng như tiểu hòa thượng nói, chính là đại sư Tuệ Nhân.
Lăng Kỳ Hâm dĩ nhiên là đầu tiên vội vả đem xăm đưa cho Tuệ Nhân, liền nói: "đại sư mau giúp ta nhìn một chút quẻ xăm này!"
Tuệ Nhân cười nhận lấy, liếc mắt nhìn liền nói: "cô nương quả thật xin được xăm tốt a! Đắc kỳ sở. Cũng tức là khen ngợi quân nhĩ chi hôn nhân. Đắc kỳ sở tại dã. Gặp này vô cùng tế ngộ lúc. Quân nhữ khả hào bất do dự. Quyết định thủ chi dã khả. Chần chừ tức thất chi đông ngung. Đãn bất năng thu chi tang du giả."
[editor: cái này thiệt đúng là bó tay, không biết dịch làm sao lun, đại khái chắc là sẽ gặp ý trung nhân ^_^]
Lăng Kỳ Hâm nghe được lời này, càng lúc càng vui vẻ, đắc ý chép miệng với Lăng Kỳ Tông, rồi cười không khép miệng lại được.
Bên này, khóe mắt Cẩm Nhan thấy Thanh Nhược vẫn còn đang sững sờ, nên tự mình rút ra hai quẻ xăm kia, đưa cho đại sư Tuệ Nhân, đồng thời nói: "nàng ấy rút được hai quẻ, không biết ý gì? Mong rằng đại sư giải hoặc."
Đại sư Tuệ Nhân nhận lấy xăm, lúc này nhìn lâu một chút, đồng thời đọc lên nội dung một quẻ trong đó: "quân thành mệnh lý chi nguyệt hạ linh thiêm. Xăm thượng thượng. Tuy chấp tiên chi sĩ, ngô diệc vi chi tuy chấp tiên chi sĩ. Ngô diệc khả vi chi tức thị biểu minh. Y ký nhiên thị khả kính chi sĩ. Ngã khả vi chi. Dịch ngôn chi. Y nhân tình hữu sở chung chi thì. Ngô đối y nhân diệc khả hảo hảo đối đãi. Lưỡng giả chi tình hợp chi thì. Tất tu tương đối đãi dã. Bất nghi trí chi bất lý da. Thử thì. Tương thị quân chi đại tổn dã."
Lấy ra một quẻ khác nói, "Tiện như phượng khứ tần lâu, vân liễm vu sơn. Phượng khứ tần lâu da. Biểu minh y nhân khứ hĩ. Vu sơn chi vân diệc liễm dư. Khả tri ý trung chi nhân tẩu liễu. Thị biểu bạch lưỡng nhân bất nghi kết hợp da. Nhất thiết chi sự. Hôn nhân diệc như thử đoạn hĩ. Bất nghi nỗi chí. Nghi lánh trạch giai ngẫu khứ." ngẩng đầu nhìn Thanh Nhược, nói, "còn đây là xăm hạ hạ."
[editor: cái này không chỉ là bó tay nữa mà là bó toàn thân lun, xin hết sức thông cảm T_T]
"Ơ! Tại sao lúc thì xăm thượng thượng, lúc thì xăm hạ hạ?" Lăng Kỳ Hâm cùng những khác nghe không hiểu gì hết, nhưng cũng biết là một quẻ tốt một quẻ xấu, quả thật bị làm cho đầu óc mơ hồ. Đừng nói nàng, mấy người khác cũng giống vậy, chỉ có Cẩm Nhan như có điều suy nghĩ.


"Hai quẻ này cùng ra từ một người, một thành một bại, có thể thấy được tương lai không thể định đoạn. Thành, cũng có thể là bại; bại, cũng có thể là thành. Duyên này, có được có mất. Mong rằng cô nương tự đi cân nhắc lấy hay bỏ."
Thanh Nhược tựa hồ có chút nghĩ đến cái gì, sắc mặt hơi thay đổi. Cẩm Nhan rõ ràng cũng chú ý tới, ánh mắt sâu hơn, cùng mọi người nói: "ta có chút mệt, trở về thôi."
"ngươi......" Lăng Kỳ Hâm đang muốn nói ngươi không phải là còn có một quẻ muốn giải sao, lời vừa mới ra khỏi miệng liền bị Mặc Vũ tiếp thu được ánh mắt của công chúa tay mắt lanh lẹ kéo kéo tay. Còn chưa đợi Mặc Vũ mở miệng cắt đứt, Lăng Kỳ Hâm không ngờ kinh ngạc ngừng lời nói, quỷ dị chuyển con ngươi, không biết làm sao.
Mặc Vũ cũng không ngờ tới phản ứng này của Lăng Kỳ Hâm, cũng là ngẩn ra, chợt cảm thấy tay của Lăng Kỳ Hâm cũng lập tức rất nóng, muốn hất ra, lại sợ nàng hỏi nhiều nữa, chỉ đành phải chế trụ ngọn lửa trong lòng bàn tay, gấp gáp muốn phải theo ý tứ công chúa rời đi trước rồi lại nói, vì vậy liền nói: "tốt lắm, vậy liền đi về trước." Nói xong dẫn đầu lôi kéo Lăng Kỳ Hâm đi ra ngoài cửa.
Bạch Phong cùng Mặc Vũ sớm chiều ở chung, đầu tiên chú ý tới biểu lộ của Mặc Vũ, đứng ở sau lưng công chúa, lấy tay che miệng, cười không tiếng động lại vui sướng. Thật là không nghĩ tới cũng sẽ có một ngày Mặc Vũ bị buộc phải thi triển mỹ nhân kế. Trong lòng Bạch Phong âm thầm suy nghĩ, đợi trở về nhất định phải cùng Tử Lôi, Xích Điện thật tốt nói một chút.
Lăng Kỳ Tông là một người thông minh, ở Cẩm Nhan nói ra câu nói kia sau, tuy không hiểu, nhưng vẫn là nhận lời: "vậy ta đi xuống trước chuẩn bị, mọi người từ từ đi tới là được." trước hết rời đi.
Ở khi Mặc Vũ mang theo Lăng Kỳ Hâm rời đi, Bạch Phong liền cùng Thanh Nhược nói: "Thanh cô nương có thể bồi tại hạ đi cầu xin bình an phù hay không? Khó được một lần tới Hương Sơn Tự đây." Thanh Nhược cũng đúng lúc muốn tạm thời tránh Cẩm Nhan, lại suy nghĩ quẻ xăm vừa rồi , liền vội vàng đáp ứng. Trong lòng mặc dù hiếu kỳ quẻ xăm của Cẩm Nhan, nhưng là cũng không tốt hỏi nhiều.
Đợi mọi người rời đi sau, Cẩm Nhan xoay người nhìn Tuệ Nhân vẫn đang mỉm cười, mím đôi môi đem quẻ xăm của mình đưa tới.
"Kinh khởi khước hồi đầu, hữu hận vô nhân tỉnh, giản tẫn hàn chi bất khẳng tê, tịch mạc sa châu lãnh." Đại sư Tuệ Nhân cười nhìn lại Cẩm Nhan nói, "cô nương cũng là xăm hạ hạ."
Cẩm Nhan nghe thấy điều này trái lại có vui vẻ, gật gật đầu nói: "ta biết." Cũng không phản bác, chấp nhận đại sư gọi cô nương.
"nhữ chi hôn nhân dã. Trung chi người. Giật mình quay đầu lại đi. Có hận không người tỉnh. Không một người giúp một tay. Tỉnh tự ta. Trở lực quá lớn. Viên chi. Đống tẫn chi hàn chi thượng bất khẳng tê. Tạo thành chi người. Kỳ tịch mịch sa châu cũng lãnh. Bắt bẻ quá nhiều tới trở ngại. Như có thể trở lực vô hóa thành trợ lực lúc. Không cách nào phải chi dã." Tuệ Nhân dừng một chút lại nói, "duyên này ngàn vạn ngăn trở. Nhưng cô nương thông tuệ, nói vậy thật ra thì cũng đã hiểu rõ trong lòng, Lão nạp nói cũng bất quá là nhiều lời. Mọi người khuyên cũng không được, cô nương cứ tùy tâm đi. Người sống trên đời, vốn là theo tim của mình là tốt, người bên cạnh tất cả đều phân không rõ."
Thần thái trong mắt Cẩm Nhan càng sâu, vui vẻ sâu hơn: "ta vốn không tin những thứ này. Những điều đại sư nói, tại hạ đều biết, đều tán thành. Đa tạ đại sư chỉ điểm." Nói đến điểm này, nàng mang theo cười, hơi khom lưng bày tỏ kính trọng đối với đại sư Tuệ Nhân.
"ha ha, tuy biết gương mặt cô nương vô cùng tôn quý, nhưng lễ này ta nếu đã nhận, Lão nạp đành tặng lại một câu nói thôi." Tuệ Nhân ngưng cười, thần sắc nghiêm túc, nói, "từ yêu mà sinh ưu, từ yêu mà sinh sợ. Nếu không yêu, thì không lo cũng không sợ. Ngươi tuy không thích nghe, ta vẫn là cần nhắc nhở."
Cẩm Nhan cũng thu lại thần sắc, nói: "đại sư nói rất có lý. Nhưng Cẩm Nhan đã vào hồng trần, thì là người hồng trần, làm chuyện hồng trần, hưởng hồng trần chi nhạc, chịu hồng trần chi tội."
Tuệ Nhân nghe vậy, dừng một chút chợt nở nụ cười, nói: "ha ha, cô nương quả không phải người tầm thường, tuệ căn thông minh. Là Lão nạp hồ đồ." Dứt lời, khép mắt lại, khóe miệng vẫn mang theo vui vẻ.
Cẩm Nhan thấy vậy, cũng không để ý lắm, tronglòng thoải mái giống như được giải thoát cái gì, ngậm cười chậm rãi đi đếnngoài cửa.   



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện