"các ngươi đã chạy đi đâu, cũng không thấy các ngươi? Với lại, tiểu Hâm, mặt của muội sao đỏ như vậy?" Lăng Kỳ Tông vẫn không ngừng quan tâm đến Lăng Kỳ Hâm.
"ai nha không có gì. Ca, huynh đừng dài dòng, muội cũng muốn xin xăm!" Không biết sao, mặt của Lăng Kỳ Hâm lại đỏ một chút, chớp mắt liền chạy tới trước tượng Phật, quỳ xuống, bắt đầu lung tung phe phẩy ống xăm, trái lại cũng thuận lợi lắc ra một quẻ.
Lăng Kỳ Hâm nhìn quẻ xăm một cái, hai mắt đột nhiên sáng lên hưng phấn kêu to: "thượng thượng đại cát. Đắc kỳ sở tai (được vừa ý), đắc kỳ sở tai đắc kỳ sở! Ha ha, vừa nhìn chính là xăm thượng thượng!" Chợt, Lăng Kỳ Hâm chuyển sang Mặc Vũ, nhất thời chuyển giọng điệu, có chút nhăn nhó nói: "buồn bực hồ lô, ngươi có muốn tới xin một quẻ hay không?"
Mọi người nghe thấy đều rất kinh ngạc, giọng điệu này sao không giống với bình thường Lăng Kỳ Hâm hay dùng, nhìn sang Lăng Kỳ Hâm, lại thấy nàng ấy tựa hồ rất khẩn trương.
Mặc Vũ vẫn còn đang suy nghĩ chuyện vừa rồi, cũng nhất thời không ngờ tới Lăng Kỳ Hâm lại đột nhiên nói chuyện với nàng, lại thấy tất cả mọi người đang dùng ánh mắt kỳ quái qua lại quan sát hai nàng, nhất là ánh mắt của công chúa càng thêm ý vị sâu xa, dường như muốn thấy nội tâm của mình, nhất thời quýnh lên, liền vội vàng lắc đầu nói không cần, thần sắc bình tĩnh thường ngày cũng thoáng rách ra một đường may, lộ ra chút kinh hoảng.
Khó được Lăng Kỳ Hâm không có tiếp tục đuổi theo đạt tới mục đích của mình, mà lại đứng lên, đổi sang nói với Cẩm Nhan cùng Thanh Nhược: "chúng ta nhanh đi giải đoán xăm đi!" Nói xong, liền kéo Thanh Nhược bước nhanh đến chỗ giải đoán xăm.
"tiểu Hâm, muội có phải là tư xuân? Bình thường, phiền nhất chính là cái gì nhân duyên, vì vậy rất ghét cha an bài hôn sự cho muội, chẳng lẽ bây giờ muội đã nghĩ thông suốt?" Lăng Kỳ Tông thấy tiểu muội mình tích cực như vậy, ở bên cạnh trêu chọc.
"phi. Huynh mới tư xuân, muội nói cho ca ca biết, huynh nên nhanh nhanh cưới Phương Huyên tỷ tỷ đi, đỡ cho phụ thân cứ loạn an bài hôn sự cho muội! Ý trung nhân của muội tự muội sẽ tìm!" Lăng Kỳ Hâm không khỏi châm chọc nói. Một câu cuối cùng, chợt giọng nói nhỏ một chút, giống như nhớ tới cái gì, liền dừng ở thoại đầu.
Lăng Kỳ Tông chẳng qua là cười cười, cũng không thèm để ý.
Rất nhanh, đoàn người đã thấy được chỗ giải đoán xăm, nơi đó ngồi một vị hòa thượng lông mày trắng, quả thật rất từ mi thiện mục, mặt cười ha hả, thật đúng như tiểu hòa thượng nói, chính là đại sư Tuệ Nhân.
Lăng Kỳ Hâm dĩ nhiên là đầu tiên vội vả đem xăm đưa cho Tuệ Nhân, liền nói: "đại sư mau giúp ta nhìn một chút quẻ xăm này!"
Tuệ Nhân cười nhận lấy, liếc mắt nhìn liền nói: "cô nương quả thật xin được xăm tốt a! Đắc kỳ sở. Cũng tức là khen ngợi quân nhĩ chi hôn nhân. Đắc kỳ sở tại dã. Gặp này vô cùng tế ngộ lúc. Quân nhữ khả hào bất do dự. Quyết định thủ chi dã khả. Chần chừ tức thất chi đông ngung. Đãn bất năng thu chi tang du giả."
[editor: cái này thiệt đúng là bó tay, không biết dịch làm sao lun, đại khái chắc là sẽ gặp ý trung nhân ^_^]
Lăng Kỳ Hâm nghe được lời này, càng lúc càng vui vẻ, đắc ý chép miệng với Lăng Kỳ Tông, rồi cười không khép miệng lại được.
Bên này, khóe mắt Cẩm Nhan thấy Thanh Nhược vẫn còn đang sững sờ, nên tự mình rút ra hai quẻ xăm kia, đưa cho đại sư Tuệ Nhân, đồng thời nói: "nàng ấy rút được hai quẻ, không biết ý gì? Mong rằng đại sư giải hoặc."
Đại sư Tuệ Nhân nhận lấy xăm, lúc này nhìn lâu một chút, đồng thời đọc lên nội dung một quẻ trong đó: "quân thành mệnh lý chi nguyệt hạ linh thiêm. Xăm thượng thượng. Tuy chấp tiên chi sĩ, ngô diệc vi chi tuy chấp tiên chi sĩ. Ngô diệc khả vi chi tức thị biểu minh. Y ký nhiên thị khả kính chi sĩ. Ngã khả vi chi. Dịch ngôn chi. Y nhân tình hữu sở chung chi thì. Ngô đối y nhân diệc khả hảo hảo đối đãi. Lưỡng giả chi tình hợp chi thì. Tất tu tương đối đãi dã. Bất nghi trí chi bất lý da. Thử thì. Tương thị quân chi đại tổn dã."
Lấy ra một quẻ khác nói, "Tiện như phượng khứ tần lâu, vân liễm vu sơn. Phượng khứ tần lâu da. Biểu minh y nhân khứ hĩ. Vu sơn chi vân diệc liễm dư. Khả tri ý trung chi nhân tẩu liễu. Thị biểu bạch lưỡng nhân bất nghi kết hợp da. Nhất thiết chi sự. Hôn nhân diệc như thử đoạn hĩ. Bất nghi nỗi chí. Nghi lánh trạch giai ngẫu khứ." ngẩng đầu nhìn Thanh Nhược, nói, "còn đây là xăm hạ hạ."
[editor: cái này không chỉ là bó tay nữa mà là bó toàn thân lun, xin hết sức thông cảm T_T]
"Ơ! Tại sao lúc thì xăm thượng thượng, lúc thì xăm hạ hạ?" Lăng Kỳ Hâm cùng những khác nghe không hiểu gì hết, nhưng cũng biết là một quẻ tốt một quẻ xấu, quả thật bị làm cho đầu óc mơ hồ. Đừng nói nàng, mấy người khác cũng giống vậy, chỉ có Cẩm Nhan như có điều suy nghĩ.