"Thập Nhất!" Những ám vệ khác thấy như thế, tâm chợt lạnh, áp lực lại lớn hơn mấy phần.
Chợt, một thanh đại đao sáng loáng đột nhiên lóe lên trong đêm tối chém tới nơi mà người ám vệ khi nãy vừa ngã xuống. Thanh Nhược đang quay đầu nhìn về phía ám vệ ngã xuống đó, thanh đao kia cũng đang bay đến trước mặt nàng!
Thanh Nhược cảm thấy cả người tựa như bị lưỡi đao kia phong tỏa lại, cả kinh không cách nào nhúc nhích. Trong lòng nàng chỉ ở mơ hồ thoáng qua một ý niệm tuyệt vọng, thì đột nhiên được một cổ sức mạnh kéo một cái, lảo đảo ngã vào một cái ôm mềm mại.
Một cổ hương thơm thanh mát quen thuộc, mặc dù lẫn trong mùi máu tanh nồng nặc nhưng vẫn có thể phân biệt được rõ ràng, khiến cho Thanh Nhược hồi thần, hơi tĩnh tâm lại.
Cẩm Nhan rất nhanh cau mày, sau đó bất động thần sắc giấu tay trái đang chảy máu vào trong tay áo bào rộng lớn, nhưng ống tay áo vẫn bị nhiễm vết máu. Trong lòng Cẩm Nhan không nhịn được áo não, vì sao hôm nay vẫn cứ mặc một thân bạch y như thường ngày.
Ở thời khắc kinh tâm động phách khi nãy, Cẩm Nhan tay mắt lanh lẹ kéo Thanh Nhược qua, đồng thời theo bản năng lấy tay trái hộ ở sau lưng Thanh Nhược, nên không kịp hoàn toàn tránh thoát thanh đao kia, bị dư lực cắt từ hổ khẩu (khoảng giữa ngón cái và ngón trỏ) đến cổ tay, máu lập tức chảy ra. May mắn dư lực chưa đủ, không đến nổi thấy xương, nhưng cũng rất sâu.
A Tam ở đó dĩ nhiên nhìn thấy công chúa bị thương, cắn răng một cái nói: "A Ngũ, A Thất, Thập Nhị, các ngươi theo ta cản ở phía sau! A Cửu! Thập Ngũ! Chết cũng phải hộ tống hai vị cô nương an toàn đi ra ngoài!" Nói xong, hít sâu một hơi, bỏ kiếm, đoạt lấy hai cây đại đao mới vừa chém tới, trở tay cắm vào cơ thể đối phương, sau đó rút ra, tay trái tay phải mở rộng ra vung lên, đối phương theo bản năng lui một bước.
Mấy người khác nhìn thấy, cũng hiểu lúc này đã bất chấp thủ đoạn, kiếm không thích hợp bằng đao, nên cũng rối rít bỏ kiếm, đoạt đao của đối phương. Ba người mới vừa được gọi tên cũng bỏ phòng thủ, thoải mái bắt đầu chém giết.
Nhất thời cũng có đường sống. Lúc này, A Cửu cùng Thập Ngũ cũng không kịp nhớ đến mạo phạm, mỗi người bảo vệ một người, nhân cơ hội lui về phía sau.
Ngày dần dần lại tối mấy phần, chính là thêm phần lợi thế cho đoàn người của Cẩm Nhan. Bọn họ hiểu, chỉ cần chờ đến trời tối hẳn, rừng lại lớn, khả năng thoát hiểm có thể mới càng thêm lớn. Trên y phục của A Cửu cùng Thập Ngũ cơ hồ đã có thể vắt ra máu, có là của mình, càng nhiều hơn chính là của địch nhân. Hai người chỉ có thể đưa mắt nhìn bốn người đồng bạn cản ở phía sau mù quáng mà chém giết, giống như dã thú điên cuồng đánh một trận cuối cùng, hẳn là khiến cho những người áo đỏ kia có chút không dám đến gần.
Tất cả mọi người biết đây là cuộc chiến mà nhất định phải chết.
Như thế, bốn người Cẩm Nhan mới có thể hơi cách xa địch nhân, càng về sau thì từ A Cửu cùng Thập Ngũ thi triển khinh công thật nhanh lui về phía sau. Nói là thật nhanh, thật ra chỉ là hơi nhanh một chút so đi bộ thôi, khí lực của hai người cơ hồ đã hết, chỉ là cầm cự một hơi mang theo các nàng chạy trốn. Chạy được thời gian nửa nén hương sau, Thập Ngũ đang ôm lấy Thanh Nhược chợt lảo đảo, hơi chậm lại, rồi buông ra Thanh Nhược ngã xuống. Bởi vì lực quán tính vẫn còn, cơ hồ là vô lực ngã bay về phía trước. Thanh Nhược lấy tay đở nhưng cũng không thể nắm được vạt áo, trơ mắt nhìn đối phương ngã xuống đất.
Công lực A Cửu hơi sâu hơn thấy vậy cũng ngừng lại, lên tiếng gọi Thập Ngũ rồi đi đến kéo lên người nằm trên đất. Nghe giọng nói hẳn là vị nữ tử.
Cẩm Nhan sợ Thanh Nhược hoảng sợ, liền đi qua, nhẹ nhàng kéo tay của nàng. Thanh Nhược mới đem tầm mắt từ trong mờ mịt lo lắng quay lại nhìn về Cẩm Nhan.
Lúc này trong rừng đã hơi mờ tối, Thanh Nhược tuy không thấy rõ biểu lộ của Cẩm Nhan, nhưng trong bóng tối, trong tròng mắt sáng ngời kia lại lộ ra một tia an ủi ý vị, để cho Thanh Nhược đang căng thẳng thân thể cũng theo đó buông lỏng chút, trở về cầm tay Cẩm Nhan thật chặc.
A Cửu để cho Thập Ngũ khoác vai của nàng đứng lên, chân của mình cũng có chút run rẩy, nhưng vẫn là cắn răng mạnh chống. Tuổi của Thập Ngũ là nhỏ nhất trong bảy người, mới vừa tròn mười sáu tuổi, lúc này mất sức, nhưng may mắn chưa bất tỉnh, dựa vào ý chí kiên cường chống đở, miễn cưỡng đứng lên.
"đi về phía đông. Thành trấn ở cạnh hướng đông, vào thành liền an toàn." Cẩm Nhan ngẩng đầu nhìn sắc trời, trầm ngâm nói.
A Cửu hơi gật đầu đang định dời bước, chợt kinh ngạc nói một tiếng: "Ai?" nhìn về hướng ngược lại, thần sắc đột nhiên lại thận trọng.
Cẩm Nhan trong lòng giật mình, thầm nói không tốt.
Trước mắt mơ hồ xuất hiện một thân ảnh chậm rãi đi về phía các nàng, trong yên tĩnh còn có thể nghe được tiếng xào xạc ma sát giữa giày và cỏ. Đối phương cũng không lên tiếng, tựa như không nghe thấy lời của A Cửu.
Đợi đối phương đến gần chút, mọi người mới nhìn rõ người vừa tới, nàng mặc hắc bào, mặt mang mặt nạ, hẳn là nữ thủ lĩnh khi nãy!
Thần sắc mọi người không khỏi đều trở nên ngưng trọng.
A Cửu nhẹ nhàng để xuống Thập Ngũ, sau đó đứng ở trước mặt công chúa, dáng vẻ như lâm đại địch. Nàng có thể cảm giác được công lực đối phương hoàn toàn ở trên mình, cho dù nàng cùng Thập Ngũ ở trạng thái tốt nhất cũng không phải là đối thủ của nàng. Nhưng giờ phút này, nàng có trách nhiệm của mình, mặc dù còn cuối cùng một phần khí lực, nàng cũng phải dốc hết sức bảo vệ công chúa.
Thanh Nhược khẩn trương cơ hồ tay đều run rẩy. Giống như mới vừa thấy được ánh sáng, rồi lại bị người ném vào bóng tối. Hy vọng bể tan tành, tâm tình đó một mực một mực chìm xuống, sâu không thấy đáy.
"đừng sợ." Cẩm Nhan chợt