Gió thổi bên tai. Nhánh cây cùng lá cây thỉnh thoảng phớt qua trên mặt, vết thương tuy nhỏ, nhưng lại nhiều, cũng là rất đau. Nhưng những thứ này cũng không phải là khó chịu nhất. Khó chịu nhất là thân thể cứ như đang bị thiêu đốt, từ đầu đốt tới chân, mỗi một tấc tựa như đều biến thành tro, không còn tri giác. Thời gian chỉ có mấy giây nhưng Thanh Nhược vẫn luôn cảm thấy một khắc sau sẽ phải chết đi. Mồ hôi chảy thấm vào mắt khiến nàng hơi híp lại, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy ở nửa bước phía trước bạch y đã nhuộm đỏ của Cẩm Nhan. Ý thức trong đầu cũng theo chạy trốn mà hoảng hốt. Cảm giác thiêu đốt kia sau đó lại trở thành đau, đau từ trong thân thể tràn ra, tràn đến mỗi ngón chân, mỗi sợi tóc.
Vậy mà nàng không thể dừng. Bởi vì Cẩm Nhan không có dừng.
Nàng mơ hồ nhìn cái gáy của Cẩm Nhan, xúc giác duy nhất chỉ còn là tay phải được dắt. Trên tay thấm mồ hôi, rất trơn trợt, vậy mà đối phương vẫn là vững vàng siết chặc không có buông lỏng. Nhiệt độ trên tay hai người cũng rất cao, so thân thể cao hơn, có lẽ bởi vì như vậy Thanh Nhược mới có thể cảm giác được tay vẫn còn tồn tại.
Nàng cơ hồ cho là các nàng sẽ vĩnh viễn chạy trốn như thế, không có kết thúc, cho đến chết đi.
Vậy mà đúng là vẫn còn phải ngừng. Đột ngột ngừng lại. Sau đó, Cẩm Nhan liền lui về phía sau một bước, đứng ở bên cạnh Thanh Nhược, trước lúc Thanh Nhược trượt đến, nhẹ nhàng ôm nàng vào trong lòng. Hai người cũng lảo đảo một cái.
Lúc này, Thanh Nhược mới nhìn thấy trước mắt một thân ảnh mơ hồ, mơ hồ nhưng lại khó quên, mặt nạ màu đen.
Rốt cục vẫn là bị đuổi kịp sao?
Chợt, Thanh Nhược chỉ cảm thấy trước mắt trắng xóa, có vải vóc mềm mại nhẹ nhàng lau qua trán của mình, mắt, mũi, gò má, một tấc cũng không chừa, tỉ mỉ lau sạch mồ hôi trên mặt mình. Khi phản ứng lại, Thanh Nhược ý thức được là ống tay áo của Cẩm Nhan, liền quay đầu nhìn về Cẩm Nhan.
Trên mặt Cẩm Nhan cũng không nửa phần sợ hãi, thậm chí ngay cả một phần kinh hoảng cũng không, chẳng qua là nhàn nhạt cười nhìn Thanh Nhược. Thấy Thanh Nhược quay đầu, chỉ nhẹ nhàng nói: "đừng sợ."
Trong lòng Thanh Nhược có một chút ấm áp thấm ra, vuốt lên trái tim đang bị xao động. Chợt khóe mắt liếc đến cái gì, nàng nắm lên tay trái Cẩm Nhan, tái mặt: "đây là chuyện gì xảy ra?" hỏi xong ngẩng đầu nhìn Cẩm Nhan, mới phát hiện sắc mặt của đối phương trắng mấy phần so với bình thường, đôi môi vốn là cạn đạm bây giờ càng là mất đi huyết sắc.
Thì ra, đó là lúc Cẩm Nhan thay Thanh Nhược ngăn cản đao bị chém thương mu bàn tay trái, vốn là thừa dịp lúc loạn tùy ý buộc khăn cầm máu, lại bị rơi xuống trong lúc chạy trốn, lại tăng thêm vận động kịch liệt, bây giờ lại chảy máu, từng giọt chảy xuống theo ngón tay, bên chân Cẩm Nhan không ngờ đã tích chút vết máu.
"không có gì đáng ngại." Cẩm Nhan nhìn thấy cũng không để ý lắm, lắc đầu một cái, tay phải vỗ vỗ vai Thanh Nhược tỏ vẻ an ủi.
Rõ ràng vết thương kia sâu đến có thể thấy máu thịt, toàn bộ mu bàn tay cũng nhuộm đầy máu, máu kia vẫn còn đang chảy vậy mà còn nói không có sao! Thanh Nhược không quan tâm trước mặt còn có địch nhân, lấy khăn từ trong ngực áo ra, tay chân luống cuống bắt đầu lau.
Một giọt lệ rơi ở mu bàn tay Cẩm Nhan, loan ra trong máu.
Sau đó giọt thứ hai. Giọt thứ ba. Từng giọt cũng rơi vào mu bàn tay Cẩm Nhan, rồi lại bị lau đi cùng với những vết máu kia.
Cẩm Nhan đưa tay an tĩnh để nàng lau. Thấy vậy, khóe môi hơi vểnh lên, chỉ là đưa ngón trỏ phải ra nhẹ nhàng vuốt gò má vẫn có chút trẻ con kia.
Bị hai người sao lãng, cô gái mang mặt nạ tựa hồ cũng không gấp gáp, dáng vẻ cũng không quá mức để ý, trầm mặc nhìn hai người trước mắt, không biết đang suy nghĩ gì.
"sẽ có sẹo." Giọng nói Thanh Nhược buồn buồn, nếu không phải Cẩm Nhan ở gần, cơ hồ chẳng nghe được rõ.
Vậy mà rốt cuộc là nghe rõ, cho nên trong mắt Cẩm Nhan vui vẻ cũng tràn ra: