Trường Phượng Khuynh Nhan

Một Người Thoát Hiểm


trước sau

Gió thổi bên tai. Nhánh cây cùng lá cây thỉnh thoảng phớt qua trên mặt, vết thương tuy nhỏ, nhưng lại nhiều, cũng là rất đau. Nhưng những thứ này cũng không phải là khó chịu nhất. Khó chịu nhất là thân thể cứ như đang bị thiêu đốt, từ đầu đốt tới chân, mỗi một tấc tựa như đều biến thành tro, không còn tri giác. Thời gian chỉ có mấy giây nhưng Thanh Nhược vẫn luôn cảm thấy một khắc sau sẽ phải chết đi. Mồ hôi chảy thấm vào mắt khiến nàng hơi híp lại, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy ở nửa bước phía trước bạch y đã nhuộm đỏ của Cẩm Nhan. Ý thức trong đầu cũng theo chạy trốn mà hoảng hốt. Cảm giác thiêu đốt kia sau đó lại trở thành đau, đau từ trong thân thể tràn ra, tràn đến mỗi ngón chân, mỗi sợi tóc.

Vậy mà nàng không thể dừng. Bởi vì Cẩm Nhan không có dừng.
Nàng mơ hồ nhìn cái gáy của Cẩm Nhan, xúc giác duy nhất chỉ còn là tay phải được dắt. Trên tay thấm mồ hôi, rất trơn trợt, vậy mà đối phương vẫn là vững vàng siết chặc không có buông lỏng. Nhiệt độ trên tay hai người cũng rất cao, so thân thể cao hơn, có lẽ bởi vì như vậy Thanh Nhược mới có thể cảm giác được tay vẫn còn tồn tại.
Nàng cơ hồ cho là các nàng sẽ vĩnh viễn chạy trốn như thế, không có kết thúc, cho đến chết đi.
Vậy mà đúng là vẫn còn phải ngừng. Đột ngột ngừng lại. Sau đó, Cẩm Nhan liền lui về phía sau một bước, đứng ở bên cạnh Thanh Nhược, trước lúc Thanh Nhược trượt đến, nhẹ nhàng ôm nàng vào trong lòng. Hai người cũng lảo đảo một cái.
Lúc này, Thanh Nhược mới nhìn thấy trước mắt một thân ảnh mơ hồ, mơ hồ nhưng lại khó quên, mặt nạ màu đen.
Rốt cục vẫn là bị đuổi kịp sao?
Chợt, Thanh Nhược chỉ cảm thấy trước mắt trắng xóa, có vải vóc mềm mại nhẹ nhàng lau qua trán của mình, mắt, mũi, gò má, một tấc cũng không chừa, tỉ mỉ lau sạch mồ hôi trên mặt mình. Khi phản ứng lại, Thanh Nhược ý thức được là ống tay áo của Cẩm Nhan, liền quay đầu nhìn về Cẩm Nhan.
Trên mặt Cẩm Nhan cũng không nửa phần sợ hãi, thậm chí ngay cả một phần kinh hoảng cũng không, chẳng qua là nhàn nhạt cười nhìn Thanh Nhược. Thấy Thanh Nhược quay đầu, chỉ nhẹ nhàng nói: "đừng sợ."
Trong lòng Thanh Nhược có một chút ấm áp thấm ra, vuốt lên trái tim đang bị xao động. Chợt khóe mắt liếc đến cái gì, nàng nắm lên tay trái Cẩm Nhan, tái mặt: "đây là chuyện gì xảy ra?" hỏi xong ngẩng đầu nhìn Cẩm Nhan, mới phát hiện sắc mặt của đối phương trắng mấy phần so với bình thường, đôi môi vốn là cạn đạm bây giờ càng là mất đi huyết sắc.
Thì ra, đó là lúc Cẩm Nhan thay Thanh Nhược ngăn cản đao bị chém thương mu bàn tay trái, vốn là thừa dịp lúc loạn tùy ý buộc khăn cầm máu, lại bị rơi xuống trong lúc chạy trốn, lại tăng thêm vận động kịch liệt, bây giờ lại chảy máu, từng giọt chảy xuống theo ngón tay, bên chân Cẩm Nhan không ngờ đã tích chút vết máu.
"không có gì đáng ngại." Cẩm Nhan nhìn thấy cũng không để ý lắm, lắc đầu một cái, tay phải vỗ vỗ vai Thanh Nhược tỏ vẻ an ủi.
Rõ ràng vết thương kia sâu đến có thể thấy máu thịt, toàn bộ mu bàn tay cũng nhuộm đầy máu, máu kia vẫn còn đang chảy vậy mà còn nói không có sao! Thanh Nhược không quan tâm trước mặt còn có địch nhân, lấy khăn từ trong ngực áo ra, tay chân luống cuống bắt đầu lau.
Một giọt lệ rơi ở mu bàn tay Cẩm Nhan, loan ra trong máu.
Sau đó giọt thứ hai. Giọt thứ ba. Từng giọt cũng rơi vào mu bàn tay Cẩm Nhan, rồi lại bị lau đi cùng với những vết máu kia.
Cẩm Nhan đưa tay an tĩnh để nàng lau. Thấy vậy, khóe môi hơi vểnh lên, chỉ là đưa ngón trỏ phải ra nhẹ nhàng vuốt gò má vẫn có chút trẻ con kia.
Bị hai người sao lãng, cô gái mang mặt nạ tựa hồ cũng không gấp gáp, dáng vẻ cũng không quá mức để ý, trầm mặc nhìn hai người trước mắt, không biết đang suy nghĩ gì.
"sẽ có sẹo." Giọng nói Thanh Nhược buồn buồn, nếu không phải Cẩm Nhan ở gần, cơ hồ chẳng nghe được rõ.
Vậy mà rốt cuộc là nghe rõ, cho nên trong mắt Cẩm Nhan vui vẻ cũng tràn ra:

"Thanh Nhược cũng không nên chê Cẩm Nhan."
Nghe được Cẩm Nhan lúc này còn cùng nàng cười giỡn, Thanh Nhược hung hăng liếc Cẩm Nhan một cái nói: "ai cho ngươi bị thương! Ta chê!" Trên tay nhưng vẫn ôn nhu băng bó qua loa.
Cẩm Nhan đổi một vẻ mặt ủy khuất: "Cẩm Nhan là vì Thanh Nhược bị thương, lưu sẹo, Thanh Nhược sao có thể cũng giống người khác chê ta như vậy?"
Vẫn còn đang nắm tay Cẩm Nhan, Thanh Nhược nghe thế đột nhiên run nhẹ.
Cẩm Nhan vui vẻ càng sâu, trở tay nhẹ nhàng cầm tay Thanh Nhược thả vào bên người, nói thật nhỏ: "không sao. Đừng quên chúng ta bây giờ còn có chuyện trọng yếu hơn phải làm."
Thanh Nhược lúc này mới nhớ tới tình cảnh bây giờ. Bên tai đã vang lên giọng nói của Cẩm Nhan: "để cho nàng đi thôi. Ta biết ngươi chẳng qua là phụng mệnh lấy mạng của ta mà thôi. Có giết nàng hay không, chủ tử ngươi cũng không quan tâm." ngẩng đầu liền nhìn thấy Cẩm Nhan đã xoay người lại nhìn cô gái mang mặt nạ, biểu lộ nghiêm túc.
Thanh Nhược cả kinh, vội vàng kéo ống tay áo Cẩm Nhan, la lên: "ngươi nói nhăng gì đó!"
Cô gái mang mặt nạ tựa như nhìn thấy điều thú vị, cũng không có động tác, chỉ hỏi: "ngươi dựa vào cái gì cho là ta sẽ đáp ứng ngươi?"
Cẩm Nhan nghe vậy nhẹ nhàng nở nụ cười, nói: "ta vốn không hoàn toàn xác định, nhưng nghe ngươi nói như vậy, thì cũng đã xác định." dừng một chút lại nói, "đa tạ."
Đối phương trầm mặc cũng không trả lời. Nhưng cũng không có phủ nhận.
Cẩm Nhan không để ý tới nàng nữa, chỉ lấy ra trong lòng ngực một tiểu ngọc ấn đưa cho Thanh Nhược nói: "ngươi đi trước đi. Nhắm hướng Đông mà đi, đến thành Trừ Châu cầm cái này đi ngay tìm Tri phủ Trừ Châu, để cho hắn dẫn ngươi đi Tô Châu tìm Bạch Diệc Hoa - đại nữ nhi của Bạch gia. Tìm được sau thì nói cho nàng biết chuyện xảy ra, nàng sẽ biết phải làm gì."
Thanh Nhược vốn là đau lòng vô cùng, lúc này nơi nào chịu nghe theo.
Cẩm Nhan hơi cúi người tiến tới bên tai Thanh Nhược, đôi môi hơi lạnh chạm đến vành tai Thanh Nhược: "Thanh Nhược ngoan. Ta nhất thời không chết được, còn phải dựa vào Thanh Nhược tìm cứu binh tới đây. Cho nên nhớ phải nhanh, không được trì hoãn."
Thanh Nhược lắc đầu, nước mắt lại không ngừng chảy xuống. Nàng làm sao tin được lời này. Cô gái mang mặt nạ kia tỏ rõ muốn mệnh của Cẩm Nhan, sao có thể chờ nàng nhất thời nửa khắc tìm tới cứu binh.
"Thanh Nhược nhất định phải tin ta. Ngươi không tin ta, ta sẽ thương tâm. Yên tâm, ta sẽ không chết dễ dàng như vậy, ta còn phải trở về đòi khen thưởng ở Lạc Dương mà Thanh Nhược đã đáp ứng đây." nói xong, Cẩm Nhan nhẹ nhàng đẩy Thanh Nhược hướng phía Đông, lại nói, "phải nhanh."
Thanh Nhược ngẩng đầu gắt gao nhìn chằm chằm Cẩm Nhan, thấy trong đôi mắt kia cũng không có dáng vẻ lo lắng, vẫn tự tin như thường ngày.
"ngươi thề!" Thanh Nhược cắn răng nói.
Đáy mắt Cẩm Nhan thoáng qua vui vẻ, gật đầu nói: "Ân, ta thề."
Thanh Nhược quyết định tin tưởng Cẩm Nhan một lần, nhìn cô gái mang mặt nạ đang bất động một cái, liền xoay người lảo đảo nhắm hướng Đông chạy đi. Nước mắt không khống chế được rơi xuống, cũng không có thời gian lau đi. Vào lúc này trời đã rất tối, Thanh Nhược chịu đựng trong cơ thể xông tới đói bụng cùng mệt nhọc, theo như Cẩm Nhan phân phó, dựa vào ý niệm trong lòng, nhận đúng hướng Đông một mực chạy về phía trước. Nhất định, nhất định phải nhanh lên một chút, mau hơn chút nữa. Nàng tự nói với mình. Trong cơ thể, khí lực ngay từ lúc mới vừa rồi đều mất hết, mà giờ khắc này rồi lại không biết từ đâu mượn tới, đôi chân còn di động được. Nhất định phải thừa dịp lúc trời chưa hoàn toàn tối xuống chạy ra khu rừng mới được.
Cẩm Nhan vẫn nhìn chằm chằm vào thân ảnh kia, cho đến biến mất vào bóng đêm, cũng nhìn không rõ nữa.
Sau đó, nàng nhẹ nhàng nở nụ cười.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện