Trường Phượng Khuynh Nhan

Hoa Huyết Sắc


trước sau


Thi thể Cẩm Nhan là được Hoa Dao cùng Bạch Diệc Hoa mang lên xe ngựa.
Cả người Thanh Nhược tựa như bị rút đi hồn phách, kinh ngạc nhìn bạch y dính huyết sắc kia biến mất trước mắt mình.
Hoa Dao an trí thi thể Cẩm Nhan xong, lại từ trên xe ngựa đi xuống, đi kéo Thanh Nhược, đem Thanh Nhược cũng kéo lên xe. Mặc dù nàng cũng không muốn Thanh Nhược thấy tình cảnh này, nhưng mà xe ngựa chỉ có một chiếc, nàng lại không thể để cho thi thể Cẩm Nhan lưu lại nơi này chờ nàng lại đi kêu người. Huống chi trong lòng nàng cũng hy vọng Thanh Nhược có thể tiếp nhận sự thật, mà không phải giống như một hài tử chưa lớn, quá mức yếu đuối.
Hoa Dao lên xe ngựa, liền đi tới bên cạnh nơi đặt thi thể Cẩm Nhan, đang muốn ngồi xuống, tay áo lại bị người kéo lại. Quay đầu lại là Thanh Nhược, nàng hơi ngớ ngẩn, nhìn dung mạo ngây ngô tràn đầy bi thương kia, chợt hiểu ra cái gì, yên lặng lui đến bên kia ngồi chung với Bạch Diệc Hoa.
Thanh Nhược nhíu mi, đở thi thể Cẩm Nhan nhẹ nhàng ngồi xuống, sau đó nhẹ nhàng đem đầu Cẩm Nhan tựa vào trên đùi mình. Cúi đầu lẳng lặng nhìn chăm chú vào người trước mắt.
Đại mi thư dương, cô gái an tĩnh híp mắt, lông mi thật dài, mí mắt thật mỏng che lại hồ nước màu vàng khiến người ta tâm trì thần vãng (mất hồn) kia. Sống mũi cao ngất, môi mỏng màu nhạt bởi vì dính vết máu lộ ra tươi đẹp như lửa. Tóc đen rơi xuống, lười biếng khoác lên trên đùi Thanh Nhược.
Nàng như một mỹ nhân đang ngủ, âm thầm, không sợ hãi, không quấy nhiễu, ưu mỹ như tranh.
Đầu ngón tay Thanh Nhược bất tri bất giác lại phủ lên, vuốt ve da thịt trơn bóng kia, trong lòng dâng lên ngàn vạn tâm tình.
Vì sao lại có cảm giác quen thuộc như thế.
Xe lái ra khu rừng, chợt nhẹ nhàng rung một cái.
Tay trái Cẩm Nhan trượt xuống, chiếc khăn màu xanh nhạt trên tay trong lúc ma sát nhẹ nhàng tản ra, rơi xuống trên đất.
Thanh Nhược kinh hãi, vội vàng kéo tay Cẩm Nhan trở lại.
Đập vào mi mắt là vết thương đã kết vẩy ở mu bàn tay của đối phương.
Vết thương kia cắt ngang qua nửa mu bàn tay tuyết trắng, chung quanh đều là ngưng kết khối máu màu nâu đen, ở trong một mảnh tuyết sắc đặc biệt chói mắt.
Thanh Nhược chỉ cảm thấy ngực trái một trận đau nhói, tựa như bị một cây châm dài dày nhỏ cắm vào, trước mắt nhất thời tối một mảnh, ngực thắt đau đến nỗi nàng phải nhắm hai mắt hơi cúi người xuống. Bàn tay đang nắm tay của Cẩm Nhan cũng phát run, cơ hồ muốn cầm không vững.
Ký ức vụn vặt như nước thủy triều vọt tới, hỗn loạn mà không thứ tự, trong trái tim đập kịch liệt bao phủ toàn thân của nàng.
Nàng nhớ đến nàng ấy cười lên mi mắt cong cong, nhớ đến sự ấm áp cùng hương thơm thanh mát khi nàng ôm mình, nhớ đến ngón tay thon dài lúc nàng lôi kéo tay mình ngắm hoa, nhớ đến xúc cảm khi nàng nâng cằm của mình, nhớ đến dáng vẻ nàng ấy cúi đầu cười khẽ lúc băng bó vết thương, nhớ đến giọng nói trong trẻo kia thật thấp kể lể lộ ra ôn nhu như nước, nhớ đến dung nhan xinh đẹp cùng ranh mãnh vui vẻ ở bên cạnh hồ, nhớ đến đầu ngón tay hơi lạnh của nàng ôn nhu lau nước mắt cho mình, nhớ đến nàng đem mình kéo vào thật sâu trong tròng mắt màu hổ phách đó, nhớ đến đôi môi mềm mại như đường làm người ta quyến luyến trầm mê, cũng nhớ đến nàng nghiêm túc nhìn mình nói "Thanh Nhược, nhất định phải tin ta ".
Quay đầu lại, nhưng không thấy. Bây giờ để lại cho mình chỉ là thể xác lạnh như băng trong ngực.
Khóe mắt Thanh Nhược chậm rãi thấm ra một giọt lệ.
Một đường trầm mặc, mấy người rất nhanh trở về phủ nha Trừ Châu.
Thanh Nhược bị Hoa Dao đuổi ra khỏi Tây sương phòng, nơi an trí thi thể Cẩm Nhan, để cho Bạch Diệc Hoa đốc thúc đưa nàng đi tắm ăn cơm ngủ. Hoa Dao nhìn thần sắc Thanh Nhược cũng hết sức không tốt, nghĩ đến một đường lo lắng sợ hãi, vốn đã cố hết sức, hôm nay lại bị đả kích, nếu không nghỉ ngơi sợ rằng người kế tiếp ngã xuống chính là nàng. Hiện giờ, thi thể Cẩm Nhan đã tìm được, Hoa Dao để cho Tri phủ giúp một tay tìm kiếm nhóm người Bạch Phong, để cho người hầu lấy nước, tính giúp Cẩm Nhan thay quần áo. Đêm hôm đó tích góp tới mùi máu tanh rất nồng nặc, phải nên lau sạch.
Hoa Dao nhìn Cẩm Nhan nằm trên giường, trong lòng càng lúc càng cảm thấy không dám tin, nàng cho tới bây giờ không nghĩ tới cường đại như Cẩm Nhan lại có một ngày sẽ bị giết chết. Vậy mà người trước mắt đích đích xác xác không có hơi thở nhịp tim, băng lãnh như thi thể.
Nhìn chăm chú, Hoa Dao hít một hơi thật sâu, kềm chế chua xót ở chóp mũi, bắt đầu cỡi y phục có chút rách rưới trên người Cẩm Nhan.
Một lát sau, Hoa Dao đột nhiên ngừng tay, kinh ngạc nhìn nhìn chằm chằm vật trước mắt, không dám tin tưởng điều mình nhìn thấy.
Cỡi ra quần áo là thân thể tuyết trắng, thân thể đường cong phập phồng mượt mà, ưu nhã mê người. Nhưng giờ phút này hấp dẫn người cũng không phải là những thứ kia, mà là ở bên trái nơi buồng tim, lại uốn lượn từ trong rút ra vài sợi tơ huyết sắc, lấy buồng tim làm nguyên điểm, tràn qua xương quai xanh tinh sảo thon gầy, kéo dài tới đầu vai mượt mà. Màu sắc kia còn nồng nặc xinh đẹp hơn máu tươi mấy phần, ban đầu chỉ có mấy cái, càng đi lên càng nhiều, ở đầu vai thì đã lượn quanh thành hình dạng đóa hoa. Nhìn trên dưới thì giống như một đóa hoa huyết sắc từ nơi buồng tim rút ra, run rẩy nỡ rộ ở trên mặt tuyết. Cực hạn động lòng người, lại cực hạn yêu dị.
Hoa Dao trợn to mắt, đột nhiên nghĩ đến cái gì, vội vàng lấy tay vén mắt trái của Cẩm Nhan. Chỉ thấy mí mắt phía trên từ dưới xuyên qua một tia máu cực nhỏ, nếu không phải rất chú ý thì không dễ bị phát hiện. Hoa Dao thấy vậy, thân thể nàng rung lên, qua loa đem quần áo đắp trở về, sau đó nhấc chân chạy ra ngoài.
Lúc này, Bạch Diệc Hoa mới vừa trấn an Thanh Nhược nằm xuống nghỉ ngơi xong, đang từ trong phòng Thanh Nhược đi ra, đi rồi không có mấy bước, liền chạm mặt Hoa Dao người vốn nên đang thay quần áo cho Cẩm Nhan.
"chuyện gì, vội vội vàng vàng như thế?" Bạch Diệc Hoa vẫn mặt không thay đổi hỏi.
Hoa Dao thu lại thần sắc, trịnh trọng nói: "có chuyện rất

trọng yếu. Ngươi đi theo ta."
Bạch Diệc Hoa không thường gặp được vẻ mặt nghiêm chỉnh như thế của Hoa Dao, liền đi theo trở về gian phòng của nàng.
Hai người đóng cửa xong, ngồi xuống bên cạnh bàn. Hoa Dao vội vã uống một hớp to nước trà lạnh, mới thật thấp mở miệng: "ngươi đoán lúc ta cho Cẩm Nhan cỡi quần áo phát hiện cái gì?"
Bạch Diệc Hoa trầm mặc một hồi, sau đó cực kỳ nghiêm túc liếc nhìn Hoa Dao, lành lạnh mở miệng: "phát hiện vóc người của nàng tốt hơn ngươi?"
Thật may là lúc này Hoa Dao đã nuốt nước xuống, nếu không nhất định phun một hớp tới. Nàng giận đến vỗ bàn một cái, chấn động đến chén nước run lên, nói: "cũng lúc nào mà ngươi còn cười giỡn!"
Bạch Diệc Hoa vẫn một dáng vẻ nhàn nhạt, lấy qua một cái ly khác vừa rót nước vừa nói: "ai bảo ngươi hỏi ta cái này. Chẳng lẽ ngươi cho ta là bói toán hay sao, trừ cái này ngươi để cho ta đoán thế nào? Ngươi không phải nói rất trọng yếu, xin phiền chọn trọng điểm nói, ta rất mệt mỏi."
Hoa Dao bị á khẩu, trong nháy mắt có loại muốn đem nước trà trong tay hất đến trên mặt than kia, nhịn một chút vẫn là nuốt xuống cơn giận này, chỉ hung hăng trợn mắt nhìn Bạch Diệc Hoa, tiếp tục nói: "ta thấy bên trái buồng tim của Cẩm Nhan nở ra một đóa hoa huyết sắc."
Bạch Diệc Hoa hiển nhiên không ngờ tới đáp án này, tay giơ cái ly cũng dừng lại.
"ngươi còn nhớ rõ văn thư lưu trữ của sư phụ sao? Ta nhớ mang máng xem qua một quyển sách nhỏ rất cũ rách, bên trong có miêu tả qua tình cảnh này, gọi, tên gì......"
"huyễn huyết chi cảnh." Bạch Diệc Hoa chợt tiếp lời.
"đúng! Chính là huyễn huyết chi cảnh! Trong sách nói là một loại độc hiếm thấy, từ tám mươi mốt loại huyễn dược dung hợp mà thành, người ăn vào thì giống như người chết, nhưng trong đầu còn có ý thức lưu chuyển, thân thể lại lâm vào trong giấc ngủ say." Hoa Dao nói xong lại cảm thấy một trận miệng khô, cầm lấy chén trà trong tay Bạch Diệc Hoa uống.
Bạch Diệc Hoa không cùng nàng so đo, chỉ hỏi nói: "ngươi có kiểm tra phía trên mí mắt?"
Hoa Dao để xuống cái ly nói: "ta nhìn lên thấy đóa huyết hoa kia liền đi kiểm tra, quả nhiên độc nhất vô nhị như trong sách miêu tả. Nếu không phải triệu chứng của huyễn huyết chi cảnh này quá quỷ dị, ta còn thật không nhớ ra được." dừng một chút, lại chần chừ nói, "nhưng là trong sách nói, loại độc này......"
"không biết cách giải." Giọng nói Bạch Diệc Hoa trầm thấp, trong mắt lóe lên thoáng qua một vẻ kinh dị.
Sắc mặt của Hoa Dao cũng nặng nề xuống. Huyễn huyết chi cảnh kia độc tính hiếm thấy, người trúng độc thân thể cơ năng dừng lại, giống như vào mộng, lại vĩnh viễn cũng vẫn chưa tỉnh lại. Không già, không chết, vĩnh viễn vùi lấp khốn cảnh.
"ít nhất chúng ta biết Cẩm Nhan không có chết. Bây giờ có thể làm, chính là trước tiên tìm ra người hạ độc, nói không chừng người nọ có biện pháp." Hoa Dao chuyển chén trà trong tay nói.
Bạch Diệc Hoa trầm ngâm chốc lát, nói: "nếu không có đoán sai, mưu hại công chúa xác thực là hướng tới Ninh gia cùng Phong gia ở Tô Châu. Lần này công chúa vốn chính là phụng mệnh Hoàng thượng vì chuyện của Ninh gia mà tới, Ninh gia đã sớm biết. Công chúa một khi tra ra cái gì, đối với thế lực Ninh gia là đả kích rất trí mạng, thừa dịp công chúa còn chưa vào cảnh nội Tô Châu thì muốn âm thầm giải quyết. Nhưng cũng không loại bỏ là do Phong gia giá họa. Dù sao tuy nói công chúa lần này vì Ninh gia mà tới, nhưng những chuyện hư hỏng kia của Phong gia ở Tô Châu nếu là công chúa có lòng tất nhiên sẽ cùng nhau bị kéo ra. Đây đối với Phong gia mà nói cũng là một mối họa ẩn hình. Thừa dịp này tiêu diệt đoàn người công chúa, coi như điều tra đến, đầu tiên hoài nghi cũng là Ninh gia. Huống chi lần này chuẩn bị hiển nhiên rất kín đáo, bất kể là ai, triều đình căn bản không lấy được chứng cớ. Những người chết kia ta phái người tra xét, đích xác là đạo tặc bình thường, chẳng qua là được tập họp chung một chỗ huấn luyện qua chút thời gian. Ta hoài nghi còn dư lại hẳn cũng bị diệt khẩu tại chỗ, nếu không lấy nhân số tử vong của ám vệ đến xem cũng không có thể tạo thành thương vong lớn như vậy. Chỉ có Thanh cô nương nhắc tới cô gái mang mặt nạ đó...... xem ra là mục tiêu duy nhất."
Hoa Dao tán đồng gật đầu, nói: "ta cũng là cảm thấy như vậy. Có thể bắt tay vào chỉ có cô gái mang mặt nạ đó. Đáng tiếc chúng ta cũng không thấy, nếu không xem công phu nói không chừng còn có thể nhìn ra một hai. Thanh Nhược không nhìn được, cô gái mang mặt nạ kia nghe nói lại là hắc bào mặt nạ, thậm chí giọng nói kia đoán chừng cũng là cố ý thay đổi, bao nhiêu tuổi cũng nghe không ra đại khái tới, rất là nhức đầu a." dừng một chút, trong giọng nói của Hoa Dao mang theo nghi ngờ, "ta chỉ có một chuyện không rõ. Nếu muốn trừ đi công chúa, vì sao còn phải hạ huyễn huyết chi cảnh? Khi không lãng phí độc dược trân quý này a......" nói xong, trên mặt mang theo vẻ tiếc hận.
Bạch Diệc Hoa tức giận liếc mắt Hoa Dao: "không có đứng đắn. Bất quá ngươi nói cũng chính là chỗ ta không hiểu. Huống chi vì sao cô gái mang mặt nạ kia lại chỉ thả một mình Thanh cô nương. Khi nghe Thanh cô nương nói ta liền có nghi ngờ, chẳng qua là lúc đó tình huống khẩn cấp, mới không có mở miệng."
"thật là nữ nhân kỳ quái." Hoa Dao lẩm bẩm, cũng cảm thấy làm sao cũng nghĩ không thông, "ngươi còn nhớ rõ Thanh Nhược đã nói qua sao, cảm giác cô gái mang mặt nạ thoạt nhìn cũng không giống như muốn giết các nàng, cho nên lúc ấy Thanh Nhược cảm thấy có hy vọng mới trốn về cầu cứu."
Bạch Diệc Hoa gật đầu một cái, trầm mặc xuống.
Tất cả chuyện này, nhìn ngoài sáng trong tối đềuvướng mắc, thật giống như là mê đoàn xoay quanh không rõ.     





trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện