Chạng vạng tối, Thanh Nhược tỉnh lại, lại không nhịn được đi đến căn phòng của Cẩm Nhan, gặp được Hoa Dao cũng đang ở trong phòng. Thanh Nhược hơi gật đầu với nàng một cái ý bảo, rồi nhẹ nhàng ngồi vào mép giường nhìn Cẩm Nhan không nói một tiếng. Hoa Dao không định lập tức báo cho Thanh Nhược biết, không muốn cho nàng hy vọng mong manh, cũng không biết nàng có thể đợi được hay không, nhưng thấy bộ dáng này trong lòng cảm thấy tình huống hôm nay đã quá xấu, không đành lòng để Thanh Nhược tiếp tục thương tâm, vì vậy mở miệng đem chuyện thương lượng giữa nàng và Bạch Diệc Hoa cũng đều báo cho Thanh Nhược, đồng thời để cho nàng không được để lộ ra ngoài.
Lúc đó, biểu lộ của Thanh Nhược rất phức tạp. Ngay cả Hoa Dao nhất thời cũng suy đoán không ra.
Trầm mặc hồi lâu, Thanh Nhược chỉ thật thấp ứng tiếng "ta biết ", sau đó lại quay đầu tiếp tục nhìn Cẩm Nhan.
Hoa Dao thấy vậy cũng ngớ ngẩn, vậy mà rất nhanh liền tự hiểu, cũng không nói thêm nữa, thở dài, xoay người đi ra ngoài.
Không phải là nàng không có phản ứng, mà là không biết nên phản ứng như thế nào. Sau khi nghe được tin tức Cẩm Nhan không có chết, trong phút chốc trong lòng xông lên mừng như điên, mà khi nghe được cũng không biết làm sao để cứu tỉnh Cẩm Nhan, trong lòng lại một trận thất vọng. Thậm chí rất nhiều tâm tình cũng lẫn lộn chung một chỗ, vui mừng, sợ, gấp gáp, lo âu. Chỉ ngắn ngủi một ngày, tất cả biến hóa phát sinh cơ hồ đã vượt qua phạm vi suy nghĩ trong thế giới nhỏ của nàng, Thanh Nhược có chút không biết nên dùng tâm tình gì đi đối mặt quá nhiều những chuyện ngoài ý muốn này.
Bất quá chung quy là khá hơn chút so với tuyệt vọng ban đầu. Giờ khắc này, Thanh Nhược nhìn Cẩm Nhan, sau khi đã rửa sạch những vết máu loang lỗ kia, càng lúc càng cảm thấy người trước mắt chẳng qua là ngủ thiếp đi, ngủ được trầm ổn điềm tĩnh, thậm chí còn tản mát ra khí chất siêu thoát. Thanh Nhược lẳng lặng nắm tay của nàng, cảm thụ nhiệt độ hơi lạnh kia, trong lòng có thoáng qua một chút cảm động.
Hoa Dao nói, ngươi thật ra thì vẫn có ý thức. Như vậy, Cẩm Nhan có thể cảm thụ được ta ở bên cạnh sao?
Đêm đã khuya, Bạch Diệc Hoa mới cầm chén thuốc tới thúc giục Thanh Nhược trở về phòng, nhìn nàng đem thuốc uống, lại dặn dò nàng sáng sớm ngày mai lên đường, sớm đi nghỉ ngơi, mới tự mình đi trở về.
Thanh Nhược thấy đối phương ẩn vào trong bóng tối, mới đưa ánh mắt thu hồi lại, suy nghĩ một chút, còn là cúi người, đem chăn kéo qua đắp lên người Cẩm Nhan, xê dịch hảo góc chăn, sau đó nhìn chăm chú, rồi mới đóng kín cửa, rời khỏi.
Màn đêm nặng nề. Không một tiếng động.
Hoa Dao cũng không ngủ. Giờ khắc này, khóe mắt yêu mị cũng rũ xuống, dáng vẻ có chút ưu sầu. Nàng vốn nằm ở trên giường nghĩ đến một chuyện lúc ban ngày. Một lát sau nghĩ đến phiền não lên, nên quyết định đứng lên, cũng không thắp nến, chỉ nhẹ nhàng ngồi bên cạnh bàn, sờ tới trên bàn còn có tàn rượu, liền tự rót cho mình một chén, uống cạn.
Đêm ngày xuân vẫn còn có chút lạnh, Hoa Dao cũng không quá mức để ý, chỉ qua loa khoác món màu đỏ sậm áo khoác bên ngoài, tự rót tự uống. Rượu dịch hơi lạnh cam thuần rót vào trong miệng, thư nhuận lướt qua cổ họng, để tới thân thể, từ bên trong tản mát ra hơi nhiệt khí.
Nhất thời trái lại cũng thanh tĩnh chút.
Đang ở lúc Hoa Dao chuẩn bị đứng dậy trở về giường, bên tai chợt nghe tới một tiếng rì rào nhẹ vô cùng.
Tay cầm rượu của Hoa Dao cũng đi theo dừng một chút, duy trì tư thế đứng yên, sắc mặt ngưng trọng.
Sau một lát, lại cực nhẹ cực nhanh vang lên một tiếng va chạm.
Lần này Hoa Dao nghe xác định, cả kinh chợt đứng lên.
Âm thanh là từ cách vách truyền tới. Mà cách vách là —— căn phòng mà nằm một người sẽ không nhúc nhích. Nghĩ đến cái này, Hoa Dao cảm giác mình lông măng cũng đứng lên.
Cái gì nàng cũng không sợ, lại duy nhất sợ hư ảo quỷ quái, cũng tin chắc, tất cả nữ nhân bình thường cũng nhất định là sợ. Trừ giống như Bạch Diệc Hoa loại nữ nhân mặt than này trăm năm khó gặp được một. Người kia đừng nói quỷ quái, sợ là cả trời sập xuống, cũng sẽ không xuất hiện một tia biểu lộ.
Vậy mà cho dù sợ đi nữa, nàng vẫn là lặng lẽ ra cửa. Lòng hiếu kỳ mãnh liệt của nữ nhân tạm thời chiến thắng sợ hãi. Hoa Dao ỷ vào mình tuy không có công phu, khinh công lại rất tốt, nhanh hơn đối thủ, vì vậy một khi có cái gì không ổn liền tính toán chạy trước nên nàng không một tiếng vang đi tới trước phòng Cẩm Nhan.
Nàng đứng lại, đem lỗ tai dính vào trên cửa, định nghe đến tột cùng.
Chuyện liền phát sinh ở trong một cái chớp mắt này!