Thanh Nhược luôn cảm thấy mỗi lần ở chung với công chúa, không khí luôn trở nên dị thường kỳ dị. Đây là nàng đều chưa từng trải qua trước đây. Trong không khí tựa như lưu động một ít thứ không biết tên, trở nên hơi có chút ngưng trọng, ánh mắt của Cẩm Nhan rơi vào trên người mình, cũng để cho người ta cảm thấy nóng rực, tròng mắt nhạt màu kia tựa như muốn đem người hút đi vào. Những đụng chạm da thịt vô tình hay cố ý cũng giống như có điện xẹt qua để cho người ta hơi có chút tê dại. Trong tiềm thức của nàng kháng cự loại biến hóa này, cho dù hiện tại nàng nhìn thấy công chúa trong lòng luôn là vui mừng, nhưng đồng thời nàng lại hốt hoảng loại biến hóa rất nhỏ này. Cảm giác lần này Cẩm Nhan tỉnh dậy, có cái gì không giống nhau. Thế nhưng giữa chút biến hóa lại mơ hồ cách một tấm lụa mỏng để cho người ta cảm thấy không chân thực. Có lẽ là chính nàng cũng không nguyện ý cố gắng tham cứu thôi. Một mặt, nàng hưởng thụ công chúa đối với mình đặc biệt ôn nhu, một mặt lại cự tuyệt suy nghĩ đến nguyên nhân. Cẩm Nhan đối với lần này trái lại rất lạnh nhạt, cũng không nói rõ cái gì.
Cứ như vậy ở Bạch phủ lại qua ba ngày.
Trong ba ngày này, Cẩm Nhan viết hai phong thư. Một phong là viết cho Hoàng thượng Cẩm Lân, một phong còn lại là viết cho Tri phủ Tô Châu. Chờ sau khi thư được đưa đi, Cẩm Nhan liền để cho Thanh Nhược gọi Hoa Dao cùng Bạch Diệc Hoa tới, hai người mới giật mình biết nàng đã tỉnh lại. Hoa Dao lắc mông muốn nhào tới trong ngực Cẩm Nhan lấy chút tiện nghi, lại bị Cẩm Nhan lạnh nhạt ngăn lại, trong miệng nói: "ngươi nếu là chê ta khôi phục quá nhanh, thì cứ việc đè thêm lên người ta." Hoa Dao không thể làm gì khác hơn là thôi, mị mắt như tơ oán giận một phen. Phải biết là mấy ngày nay ở chung với mặt than Bạch Diệc Hoa, để cho cả người nàng đều không được tự nhiên. Cẩm Nhan rất sâu sắc tổng kết một câu "đó là ngươi phóng túng thôi" rước lấy Hoa Dao một cái liếc mắt. Mà khi Cẩm Nhan nhắc tới cô gái áo đen kia là tới giải độc cho mình lúc, sắc mặt Hoa Dao lập tức đen xuống. Chuyện bị ăn đậu hủ đêm đó, Hoa Dao cũng không nói với bất luận kẻ nào, ba người kia chẳng qua là kinh ngạc trên người nàng đột nhiên xuất hiện lửa giận, nhưng cũng không để ý tới, vẫn tiếp tục đối thoại.
"công chúa tính toán như thế nào?" Bạch Diệc Hoa không biến sắc mặt, trực tiếp sao lãng Hoa Dao hỏi.
Khóe môi Cẩm Nhan hơi cong lên cái độ cong, trong mắt nhưng không có bất kỳ vui vẻ, chỉ nói: "dĩ nhiên phải đáp lễ một phen, nếu không hẳn là quá thất lễ."
"là Ninh gia sao?"
Cẩm Nhan gật đầu một cái, ánh mắt hơi híp một cái, mặt khó lường: "không sai. Mà hôm nay đã là thời điểm đi bái phỏng Ninh Uy cùng con gái của hắn, cho bọn họ một vui mừng."
"phải là kinh sợ mới đúng." Hoa Dao bĩu môi, đột nhiên nói, "cô gái áo đen kia là người của Ninh gia sao?"
Cẩm Nhan cũng không đáp lời, mà là giương mắt tỉ mỉ nhìn Hoa Dao, Hoa Dao thấy vậy, trong lòng trở nên sợ hãi: "ta nói ngươi làm gì nhìn ta như thế? Trên mặt bổn cô nương có hoa hay sao?"
Cẩm Nhan trầm tư lại, tiếp lời: "hoa thì không có, mờ ám thì nhìn ra được. Người nọ thế nào chọc tới Hoa cô nương của chúng ta đây, ta trái lại rất tò mò."
Lúc đó, Hoa Dao liền kiên quyết nhất định đem chuyện mất mặt như vậy chôn thật sâu, giấu đi không để cho bất kỳ người nào biết, giờ phút này trong lòng trống rỗng, giải thích: "ta chính là nhìn nàng thấy khó chịu, lại hơn nửa đêm làm sợ đến bổn cô nương. Ngươi biết nàng là ai đúng không?" Nói xong, nhìn chằm chằm Cẩm Nhan, vẻ mặt không cam lòng.
"ta tất nhiên là biết. Bất quá ơn cứu mạng, ta còn là muốn trả lại, dĩ nhiên không thể nói cho ngươi biết." Cẩm Nhan cười nói.
Hoa Dao hừ một tiếng, quay đầu đối với Thanh Nhược nói: "tiểu Thanh Nhược, người này quá hư hỏng, ngươi nhớ ngàn vạn đề phòng chút."
Thanh Nhược thấy Hoa Dao nói như vậy, không biết trả lời như thế nào mới phải. Trái lại Cẩm Nhan ở một bên mở miệng: "ngươi đừng hòng nghĩ cách ly gián, ta đối với Thanh Nhược dĩ nhiên so với người khác tốt hơn nhiều." Hoa Dao giận đến cơ hồ giơ chân.
Cẩm Nhan thừa dịp lúc này rãnh rỗi nhìn sang Thanh Nhược, trong mắt hiện lên vui vẻ, thần sắc ôn nhu, Thanh Nhược thấy như thế, không tự giác nóng mặt một trận.
Hoa Dao thấy vậy, không tự chủ chắc lưỡi hít hà, người này, vậy mà không buông tha bất kỳ một cơ hội nào câu dẫn người ta tiểu Thanh Nhược!
Ngày hôm sau, Cẩm Nhan liền dẫn Thanh Nhược cùng Hoa Dao rời đi Bạch phủ.
Thành Tô Châu phồn hoa, cùng Lạc Dương không phân cao thấp. Dòng sông chảy róc rách, thuyền hoa nhẹ lay động, bên bờ là cành liễu phất phơ, rất là nhu mỹ. Khí trời cuối mùa xuân đầu mùa hè luôn là trong xanh, dưới ánh nắng tươi đẹp tất cả cảnh xuân đắm chìm trong ấm áp như thế, tuôn ra sức sống bừng bừng. Bên đường, tửu lâu mọc như rừng, nhà cửa tinh mỹ, sóng người tấp nập, chính là cảnh tượng hết sức phồn vinh.
Cẩm Nhan mặc màu trắng cẩm y rộng bào, chân mang giày ngắn màu đen viền vàng, đai lưng màu xanh treo mặc ngọc có khắc hình phượng minh, bên trái thêu tinh sảo ám văn màu xanh trúc, càng lúc càng lộ ra cả người thanh dật bất phàm. Mà hôm nay, mái tóc đen cũng không dùng cây trâm bới lên, mà là dùng dây bạc buộc lỏng, tản mát ra mùi vị lười biếng. Hai cái kết hợp ra một cổ biệt dạng khí chất, làm người ta hai mắt sáng lên.
Hoa Dao vẫn như cũ tuân theo phong cách chiêu diêu, bảy sắc la quần quấn bên hông, ngang hông treo lục lạc, lúc đi phát ra tiếng leng keng vang dội. Thanh Nhược là mặc một bộ quần áo yêu thích màu xanh, trái lại cũng ở trong ba người lộ ra thanh tú rất động lòng người.
Đầu tiên, ba người đi đến phủ nha Tô Châu trước. Chỉ một bẩm báo, Thái Tri phủ liền vội vàng ra đón, cung kính cúi người trước Cẩm Nhan. Sau đó, ba người liền lên một đại kiệu mềm đã được an bài trước. Kiệu gấm rất khí thế đi tới, theo như phân phó của Cẩm Nhan dùng thượng hạng minh hoàng tơ lụa, một bộ khí phái Hoàng gia. Cẩm Nhan hài lòng gật đầu một cái, liền dẫn hai người lên kiệu, từ tám người mang đi hướng Ninh gia.
Tám người nâng kiệu lộ vẻ có chút thừa sức, người nâng kiệu vẫn lòng bàn