Cẩm Nhan có một giấc mộng rất dài rất dài.
Trong mộng chậm rãi thả về những chuyện kia lúc còn bé, tất cả những thứ bị nàng vứt bỏ cùng trân quý, tất cả những khổ nạn cùng hạnh phúc. Nàng mơ thấy nam tử cao lớn không thấy rõ diện mạo cầm roi trong tay, ở trong bóng tối hung hăng quất nàng, đau đến thân thể nho nhỏ của nàng co rúc ở trên mặt đất, muốn thoát đi sự đau đớn. Máu tươi nở ra đóa hoa lớn trên nền đất xám xịt. Sau đó, mộng cảnh lại đột nhiên trở về Thanh phủ, nàng mở mắt ra, tiểu Thanh Nhược liền nhào tới trên người nàng, trong miệng la hét "hù dọa hư Nhược nhi ——", thân thể mềm mại mang theo hơi nãi hương, vô cùng ấm áp. Nàng cười lộ ra hàm răng trắng, sau đó đưa tay chạm tới mắt của mình, đôi mắt phát sáng, một lát sau cúi người tới, đem môi nhẹ nhàng in ở trên mắt mình, mí mắt có thể cảm nhận được hơi nước ướt át tràn qua, làm cho lòng người hòa tan thành một mảnh. Sáng sớm mùa đông, ánh nắng mềm mại chiếu vào, ánh sáng kia chiếu sáng khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp, mắt to chớp chớp nhìn nàng, đáy mắt dâng lên ngây ngô ngượng ngùng cùng vui mừng.
Nàng lại mơ thấy hai người dắt tay mặc bộ đồ mới đi trên đường cái, đi đi một hồi tiểu Thanh Nhược lại không thấy. Nàng đi tìm, vậy mà tất cả mọi người đều không có cảm xúc mà lắc đầu, trên tay của nàng lại có thêm một diện nhân mặc bộ đồ mới màu đỏ. Nàng rơi lệ vào trên mặt diện nhân, hòa vào trong đó. Nàng nhìn thấy Thanh Vũ đi tới, một giây sau lại ở Hoàng cung. Giọng nói của Thanh Vũ thật thấp truyền tới: "công chúa, đi làm chuyện phải làm đi."
Bên cạnh chợt có tiếng khóc truyền tới, Cẩm Nhan quay đầu, nhìn thấy tiểu Thanh Nhược đứng ở phía sau, khóc đến nước mắt giàn dụa, mắt to hồng hồng sưng lên, lấy ống tay áo dùng sức lau nước mắt, trong miệng lẩm bẩm vỡ vụn lời nói, loáng thoáng nghe ra được là chữ "ghét tiểu tỷ tỷ". Cẩm Nhan cảm thấy lỗ mũi đau xót, đang định tiến lên, giọng nói của phụ Hoàng từ bên kia truyền tới: "Nhan nhi, nghe nói mấy tháng trước con bị bệnh, phụ Hoàng bận rộn, không có thời gian đến xem, có oán phụ Hoàng?" Cẩm Nhan căng thẳng trong lòng, nhìn phụ Hoàng, thấy ánh mắt phụ Hoàng hiền từ hòa ái nhìn mình. Nàng vội vàng cúi đầu, biết tất nhiên là bởi vì chuyện của mẫu phi khiến phụ Hoàng cảm thấy đối với nàng không tốt mới đi qua thăm nàng, đáy lòng không thèm, trong miệng còn là khéo léo đối ứng. Đột nhiên nhớ tới Thanh Nhược, bỗng nhiên lại quay đầu trở lại, phát hiện đã sớm không có nàng. Vừa quay đầu, phụ Hoàng lại cũng biến mất. Chung quanh chợt tối xuống.
Cẩm Nhan cảm thấy đầu lập tức đau đớn kịch liệt, ngực trái như thiêu như đốt, cơ hồ để cho người ta cảm thấy đang ở biển lửa. Mồ hôi từ trán lăn xuống. Sau đó trên tay căng thẳng, trên mặt phất qua xúc giác mềm mại, mồ hôi chưa kịp lăn xuống trên giường lại được nhẹ nhàng lau đi, có mùi quen thuộc theo đó bay vào cánh mũi.
Trong lòng Cẩm Nhan an định lại, chậm rãi mở mắt ra.
Thanh Nhược vẫn như thường ngày lẳng lặng ngồi ở mép giường Cẩm Nhan. Sau một lúc lâu, vẻ mặt bình tĩnh của người trên giường chợt dao động, lông mày vốn là giản ra lại hơi nhíu lại, ngay sau đó mồ hôi liền theo trán chảy xuống, Thanh Nhược thấy như thế, trong lòng căng thẳng, nắm chặc tay của Cẩm Nhan, một cái tay khác vội vàng đưa tới dùng ống tay áo lau. Như vậy, lông mày kia mới lại giãn ra lần nữa.
Một giây sau, không đợi Thanh Nhược phản ứng kịp, cặp mắt màu hổ phách kia liền nhìn thẳng vào mi mắt Thanh Nhược.
Lúc cuối mùa xuân, khí trời ấm dần, ánh nắng tươi sáng đến không giống thường ngày, từ cửa sổ chiếu vào, chiếu đến bên trong phòng một mảnh sáng rỡ, cũng chiếu vào trong tròng mắt màu nhạt kia, phản xạ ra ánh sáng lấp lánh. Giờ phút này, ánh mắt quen thuộc này an tĩnh hỏi thăm mình, trong tròng mắt nhạt màu kia cũng ánh xuất ra vẻ mặt kinh ngạc của mình, hiện lên ra ôn nhu như nước, trong sự ôn nhu kia lại mang nhàn nhạt vui vẻ, chăm chú nhìn mình.
Thanh Nhược trừng mắt nhìn, cảm giác có cái gì nóng bỏng từ trong hốc mắt chảy xuống.
Một cái tay bám lên mặt của mình, xúc cảm quen thuộc ở trên mặt chợt lóe rồi biến mất, giọng nói thật thấp mang theo hơi khàn khàn, vậy mà lộ ra một cổ phong tình: "sao thích khóc như thế." nói xong, đối phương nhẹ nhàng cười, trong mắt lại lộ ra thần sắc an ủi.
Trái tim Thanh Nhược đang thắt chặt đột nhiên buông lỏng, không tự chủ càng lúc càng siết chặc tay, thân thể rung động tựa như chiếc lá trong gió. Nàng chỉ cảm thấy cơn lốc xen lẫn tất cả tình cảm phức tạp trong nháy mắt thổi qua ngũ tạng lục phủ của mình, không để cho nàng có thể tự mình ức chế. Mừng rỡ, kích động, oán hận, ủy khuất. Đủ loại lắp đầy trong lòng.
Đáy mắt Cẩm Nhan sương mù cuồn cuộn, khóe môi vui vẻ lại càng lúc càng sâu, dáng vẻ tựa như cực kỳ vui mừng. Nàng thu hẹp ngón tay, trở tay đem tay Thanh Nhược cầm ở lòng bàn tay, sau đó nhẹ nhàng kéo kéo, đem Thanh Nhược kéo thấp xuống chút, một cái tay khác đưa qua khoác lên đầu vai Thanh Nhược, sau đó đem nàng kéo tới ôm vào trong lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng Thanh Nhược, trấn an nói: "đều đi qua rồi. Ta đã đáp ứng ngươi sẽ không chết."
Thanh Nhược nói không ra lời, chỉ có từng giọt từng giọt nước mắt nóng rực thấm vào trong chăn mỏng, ướt một mảnh nhỏ.
Cẩm Nhan duy trì tư thế như vậy, cũng không mở miệng nữa, lẳng lặng chờ Thanh Nhược bình phục tâm tình.
Uớc chừng qua một thời gian uống cạn chung trà, Thanh Nhược rốt cục bình tĩnh lại, hơi nghiêm mặt từ trong ngực Cẩm Nhan ngồi dậy, nhìn chằm chằm Cẩm Nhan không nói lời nào.
"Nhược nhi, ta khát." Trên mặt của Cẩm Nhan lộ ra biểu lộ nhu nhược, giọng nói cũng càng lúc càng khàn khàn chút.
Thanh Nhược nghe vậy, trong lòng tức giận, nhưng vẫn là không thể cự tuyệt, tức giận liếc Cẩm Nhan một cái, đứng dậy đi đến bàn châm trà.
Cẩm Nhan ở sau lưng không nhịn được im lặng cười.
Thanh Nhược rót trà trở lại, nhìn thấy Cẩm Nhan chống lên nửa người, một sợi tóc đen như thác