Tới buổi trưa, Ninh Tề Thần quả nhiên lại tới.
"công chúa mới tới Tô Châu, ta đã được sự đồng ý của phụ thân mang các ngươi đi ăn cơm ở "Tương Nhàn Cư", tửu lâu nổi danh của thành Tô Châu." đợi Cẩm Nhan ra đón, trên mặt Ninh Tề Thần lại treo vui vẻ ôn nhuận nói.
"vậy thì làm phiền Ninh thiếu gia." Cẩm Nhan gật đầu một cái, gọi Thanh Nhược ở sau lưng nói, "Nhược nhi đi tìm Hoa Dao tới thôi."
Thanh Nhược chần chừ, nhìn Cẩm Nhan cùng Ninh Tề Thần một cái, vẫn là đi qua gõ cửa phòng Hoa Dao.
Sau một lát, Hoa Dao mới mở cửa, dáng vẻ mới vừa tỉnh ngủ, tiêu mất một chút sắc bén gai nhọn, hướng Thanh Nhược nói: "thế nào?"
"nên đi ra ngoài ăn cơm." Thanh Nhược nói.
Hoa Dao vừa đúng lúc đói bụng, liền gật đầu một cái đóng cửa lại, theo bọn họ đi ra ngoài.
Vậy mà chưa đi ra Ninh phủ, lại không khéo đụng phải ba người khác, bị chặn lại đường đi.
"các ngươi đây là đi đâu?" ánh mắt Ninh Ngải Anh nhìn chằm chằm Cẩm Nhan, trong miệng lại là hỏi Ninh Tề Thần.
Không đợi Ninh Tề Thần trả lời, một giọng nói khác đã hài hước mà vang lên: "Ô, hai tiểu nương tử thật xinh đẹp." nói chuyện chính là Ninh Tề Hạo, con thứ hai của Ninh Uy. Người này tuy cùng Ninh Tề Thần có ba phần giống nhau, nhưng khí chất lại bất đồng rất lớn, cả người trên dưới tản mát ra mùi vị phong lưu của con nhà giàu, đỏm dáng, trường bào cổ áo màu tím hơi xốc xếch.
Chân mày Ninh Tề Thần nhíu lại thật chặc, trách mắng: "Tề Hạo! Chớ có vô lễ! Còn không tham kiến Trường Phượng công chúa."
Ninh Tề Hạo nghe vậy, cười hì hì chấp tay, vẻ mặt không đứng đắn nói: "Tề Hạo vô lễ, mong rằng công chúa thứ lỗi."
Ninh Tề Thần hừ một tiếng, không rãnh để ý, liền muốn dẫn người rời đi.
"Ảnh Chi, cản bọn họ lại." Ninh Ngải Anh thấp giọng nói với thị nữ áo đen sau lưng.
Chỉ thấy thân ảnh màu đen chợt lóe, vốn là ở phía sau Ninh Ngải Anh đã xuất hiện ở trước mặt Ninh Tề Thần, ngăn trở đường đi. Cô gái áo đen cung kính cúi đầu, mặt vô biểu tình, màu da tái nhợt, trong cổ áo lộ ra một dấu vết màu đỏ, càng lúc càng rõ ràng.
Mặt của Ninh Tề Thần lại chìm chìm: "Ngải Anh, muội lại đánh Ảnh Chi ?"
"người của ta, ta thích như thế nào thì như thế đó. Ca, huynh không nên quản quá nhiều." dáng vẻ Ninh Ngải Anh hời hợt, đùa giỡn đuôi tóc nói.
"Cha của Ảnh Chi dù sao cũng là vì chúng ta mà chết, muội thì không thể đối đãi người ta thật tốt hay sao? Đều là từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cần gì như vậy?" Giọng của Ninh Tề Thần cũng trở nên nặng nề. Y thật không nghĩ ra, vì sao tiểu muội luôn là tự dưng liền thích hành hạ Ảnh Chi.
Ninh Ngải Anh nghe vậy, động tác trên tay dừng một chút, chậm rãi ngẩng đầu nhìn Ninh Tề Thần nói: "tính tình của ta chính là tàn nhẫn như thế, Ảnh Chi cũng không oán, huynh dài dòng cái gì?"
"muội để cho Ảnh Chi tránh ra! Ta phụng mệnh lệnh của phụ thân, muốn dẫn khách nhân đi ăn cơm." Tay của Ninh Tề Thần ở bên cạnh đã nắm thành quyền.
"như thế rất tốt, nhị ca, muội vừa lúc đói bụng, chúng ta cũng đi ra ngoài ăn cơm thôi." Ninh Ngải Anh đột nhiên lại nở nụ cười, nói với Ninh Tề Hạo ở bên cạnh.
Ninh Ảnh Chi lại lui tới sau lưng Ninh Ngải Anh.
Cẩm Nhan ở một bên ung dung nhìn, thần sắc bất động, trong mắt lại thoáng qua một tia ý vị sâu xa.
Cứ như vậy, cuối cùng lại biến thành bảy người cùng đi. Bốn người Cẩm Nhan đi ở phía trước, ba người Ninh Tề Hạo đi ở phía sau. Ninh Tề Thần cùng hai người kia từ trước đến giờ bất hòa. Y là do Ninh gia Nhị phu nhân sinh ra, Ninh Tề Hạo cùng Ninh Ngải Anh lại là Ninh gia Đại phu nhân sinh ra. Y tuy là con trai lớn, nhưng địa vị trong nhà cũng không vô cùng nổi trội, Ninh gia Đại phu nhân càng là coi y là cái gai trong lòng, từ nhỏ trừ ở trước mặt phụ thân còn thu liễm chút, còn lại thì rất không muốn gặp y. Đối với một đôi trai gái của mình lại là vô cùng cưng chìu. Mà Ninh Uy thương yêu nhất chính là nhỏ tuổi nhất Ninh Ngải Anh, vì vậy cũng dung túng tính tình bá đạo của nàng. Trong lòng Ninh Tề Thần biết trừ phụ thân không ai có thể quản được hai người này, nên không thể làm gì khác hơn là không để ý tới nữa, vì vậy tự mình cùng nhóm người Cẩm Nhan trò chuyện với nhau.
Chỉ chốc lát, Ninh Tề Thần đã dẫn nhóm người Cẩm Nhan đi tới trước cửa "Tương Nhàn Cư" ở cách đó không xa.
Gã sai vặt ở cửa nhận ra bọn họ, nhưng là lần đầu tiên thấy ba người này đồng thời xuất hiện, trong lòng ngạc nhiên, trên mặt nhưng vẫn là treo nụ cười vội vàng tiến lên phía trước nói: "Ha ha, Ninh thiếu gia cùng Ninh tiểu thư đại giá quang lâm, mời trên lầu trong phòng trang nhã. Tiểu nhân chừa cho mọi người nhã gian lớn một chút."
"không cần. Chỗ cũ là được." Ninh Tề Thần nhàn nhạt nói, "ta cùng Ninh Nhị thiếu gia cùng Ninh tiểu thư không phải đi cùng nhau, ta có khách chiêu đãi. Về phần bọn họ muốn gì, ngươi tự đi hỏi thôi."
Ninh Ngải Anh nhẹ nhàng cười ra tiếng: "đại ca cần gì ở trước mặt người ngoài tuyệt tình như vậy. Bình thường không phải là chú trọng nhất mặt mũi của Ninh gia sao, sao lúc này lại làm cho người ta chê cười đi."
Ninh Tề Thần vẫn là thần sắc bất động, nói: "tiểu muội lúc này mới bắt đầu coi trọng mặt mũi của Ninh gia hay sao? Ta có nên khen muội có tiến bộ hay không đây?"
Ninh Tề Hạo nghe vậy cũng mở miệng, trên mặt nhưng vẫn là vui vẻ bất cần đời: "đại ca cần gì kẹp côn mang gậy (chắc là ý nói móc, nói xỉa). Chúng ta cũng muốn chiêu đãi khách quý thật tốt, tránh cho phụ thân nói chúng ta không biết lễ phép, chỉ nói đại ca thiếp tâm