Trường Phượng Khuynh Nhan

Loạn Tâm Thần


trước sau


Trời bắt đầu vào hạ, ánh mặt trời cũng dần ấm áp hơn.
Ngày hôm đó, Thanh Nhược vẫn dậy trễ như thường lệ, cũng không thấy người kia ở bên cạnh mình.
Chuyện này vẫn thường xảy ra, Thanh Nhược đã dần quen. Cũng phải, lúc này Cẩm Nhan phải ở cạnh Ninh Tề Thần mới đúng. Nàng ở Ninh phủ thẫn thờ đã bảy ngày, gần đây Cẩm Nhan và Ninh Tề Thần cùng nhau ra ngoài mỗi lúc một nhiều. Thỉnh thoảng, buổi sáng Cẩm Nhan thức giấc, mặc dù động tĩnh rất nhẹ, Thanh Nhược vẫn sẽ tỉnh dậy theo. Ban đầu, nàng không biết Cẩm Nhan đi đâu, nghĩ là có chuyện, nên cũng ngồi dậy. Cẩm Nhan quay đầu nhìn Thanh Nhược, cúi người đưa tay khoát lên vai nàng, ôn nhu nói: "Ta có việc muốn đi ra ngoài, ngươi cứ ngủ tiếp đi. Nếu tỉnh rồi thì đọc sách. Ngoan ngoãn ở trong Ninh phủ, không nên ra ngoài. Ta sẽ sớm trở về." Thanh Nhược gật đầu thuận theo. Mãi về sau, khi nghe bọn nha hoàn ở Trúc Hương Cư nói chuyện với nhau, nàng mới biết Cẩm Nhan cùng ra cửa với Ninh Tề Thần. Bọn nha hoàn vô cùng hào hứng nói rằng, chuyện vui của Đại thiếu gia Ninh phủ sắp đến rồi. Phu nhân tương lai nghe đồn là người Hoàng thất, dung nhan tuyệt sắc, phải thừa dịp được an bài tới đây mà phục vụ vị đó thật tốt mới được. Một khắc kia khiến lòng Thanh Nhược cảm thấy phức tạp, tuy không tin những lời đàm tiếu này, nhưng vẫn có chút mất mát.
Có một ngày, sau giờ ngọ, Cẩm Nhan mới trở về. Lúc nàng mở cửa, trên mặt tràn đầy ý cười, còn mua cho Thanh Nhược chút điểm tâm nổi tiếng ở Tô Châu. Tuy Thanh Nhược vừa cười vừa dùng hết, nhưng tâm trạng vẫn không vui vẻ. Ngày sau đó nữa, buổi sáng, Thanh Nhược cũng tỉnh dậy theo Cẩm Nhan, nhưng giả vờ ngủ say như thường lệ. Nàng cảm nhận được Cẩm Nhan nhẹ nhàng vén chăn xuống đất, sau đó bên tai vang lên tiếng áo quần ma sát. Những lúc như vậy, nàng luôn có thể tưởng tượng ra hình ảnh Cẩm Nhan thay quần áo, cảm thấy cảnh tượng ấy nhất định rất đẹp mắt. Nhưng chờ đôi chân kia dần biến mất ở phía xa, cửa gỗ phát ra tiếng kèn kẹt nho nhỏ, biết Cẩm Nhan đã đi ra ngoài, cảm giác kì quái trong lòng Thanh Nhược lại nổi lên. Thanh Nhược bắt đầu mở to mắt nhìn ngẩn ngơ. Những khác thường này, ngay cả bản thân nàng cũng không hiểu được tâm tình của mình.
Điều kiện của Trúc Hương Cư rất tốt, những lúc không nằm trên giường nổi nữa, Thanh Nhược sẽ đến bên cửa sổ. Ở nơi đó bày một chiếc giường làm bằng bạch ngọc, khi nằm lên sẽ có cảm giác lành lạnh rất dễ chịu thấm qua lớp quần áo mỏng. Dường như lỗ chân lông cũng nở ra, vô cùng thoải mái, rất thích hợp với khí trời lúc này. Ngoài cửa sổ, từ giường bạch ngọc nhìn qua, rừng trúc ở đối diện khẽ lay động trong gió, xanh thẳm một màu. Rõ ràng là cảnh sắc thanh tĩnh mỹ lệ nhưng đáy lòng Thanh Nhược vẫn dấy lên nỗi tịch mịch, muốn trút mà trút không đi. Dù đã quen với cuộc sống yên tĩnh ở Thanh phủ, nhưng lúc này, thời gian chờ đợi dài đằng đẵng khiến nàng cảm thấy buồn chán vô cùng.
Vì vậy ngày hôm đó vừa ngồi chưa được bao lâu, Thanh Nhược bỗng muốn ra ngoài đi dạo một chút. Ánh nắng bên ngoài chiếu sáng rực rỡ, khiến sự trống trải trong phòng càng trở nên quạnh quẽ hơn, làm người ta chỉ muốn rời khỏi.
Diện tích Ninh phủ khá lớn. Thanh Nhược cũng không có ý định đến nơi đâu, nàng chỉ chọn đi những đường nhỏ vắng bóng người qua lại. Ánh nắng ấm áp chiếu lên người nàng. Có đôi khi vạt nắng rơi trên mái hiên nhẵn bóng, như tấm gương vỡ thành từng mảnh lưu ly, loang lổ nơi mặt đất. Thỉnh thoảng còn xuất hiện mấy khóm hoa nở rộ vô cùng rực rỡ, làm lòng Thanh Nhược dần bình tĩnh trở lại.
Một lát sau, Thanh Nhược cảm thấy có chút mệt mỏi nên chậm rãi quay trở về.
Đợi gần đến Trúc Hương Cư, nàng chợt dừng bước.
Cũng phải nói tới, nhiều ngày rồi nàng chưa nhìn thấy Hoa Dao. Từ sau khi Ninh Ngải Anh an bài Ninh Ảnh Chi đến Trúc Hương Cư, nghe nói là để bảo vệ các nàng, Thanh Nhược chỉ biết hầu như lúc nào Hoa Dao cũng đi tìm nàng ấy. Có thể hai người luôn ở cùng một chỗ. Ninh Ảnh Chi vẫn vận hắc y, nét mặt lãnh tĩnh, Hoa Dao thì nói năng tùy tiện như lần gặp đầu tiên. Hai người, một động một tĩnh ầm ĩ trong thế giới riêng, khiến Thanh Nhược cảm thấy vô cùng thú vị. Cũng có thể cả hai đã rời khỏi Trúc Hương Cư, không biết là đi nơi nào. Dù sao Thanh Nhược cũng không thân thiết với Hoa Dao nên chẳng thể hỏi đến.
Ban nãy khi nàng ra cửa, thấy hai gian cửa sổ đóng chặt, rất an tĩnh, vì vậy cho rằng hai người đã đi ra ngoài. Nàng tuyệt đối không nghĩ tới, lúc quay về mình lại bắt gặp cả hai, hơn nữa lại là một cảnh tượng như vậy.
Thanh Nhược còn nghĩ mình bị hoa mắt.
Vậy mà ánh nắng lại sáng ngời, hai người trước mắt cũng hòa vào trong ánh sáng, đốt mắt mà dụ người.
Trong ánh nắng đầu hè, Thanh Nhược nhìn thấy Hoa Dao một thân váy ngũ sắc, đem Ninh Ảnh Chi một thân hắc y đè chặt trên bức tường cạnh cửa. Thân thể nàng ngả về phía trước, mặt hơi nghiêng, môi đặt trên môi Ninh Ảnh Chi, triền miên, khẽ cắn.
Thời gian vẫn tĩnh lặng đến chói tai.
Thanh Nhược kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mặt, quên cả chớp mắt, quên cả tránh đi, thậm chí quên luôn hô hấp. Nàng thật sự không dám tin.
Hai người kia dường như không chú ý đến Thanh Nhược, vẫn dính sát vào nhau. Tay phải Hoa Dao ôm eo nhỏ nhắn của Ninh Ảnh Chi, tay trái ấn chặt tay Ninh Ảnh Chi vào tường, điên cuồng tập trung hôn người trước mắt. Mà Ninh Ảnh Chi bị đè ở trên tường, mắt nhắm chặt, sắc mặt vẫn bình tĩnh, có điều trên gò má tái nhợt kia đã ẩn hiện một

tia ửng đỏ không dễ gì phát hiện. Nhưng nếu quan sát kĩ một chút sẽ thấy hàng lông mi nàng run rẩy như cánh bướm, lòng bàn tay nắm chặt cũng bắt đầu thấm mồ hôi.
Trong giây lát, thân thể Thanh Nhược rung lên, cả người tựa như bị đốt cháy, gò má nóng rát. Tim nàng đập như sấm, 'thình thịch thình thịch' như muốn đánh bể lồng ngực nàng. Thanh Nhược quay đầu, bước chân loạng choạng chạy về hướng ngược lại.
Làm sao? Làm sao có thể? Sao có thể như vậy?
Trong đầu Thanh Nhược rối loạn, chỉ cảm thấy thân thể giống như bị một sức mạnh cực lớn đánh vào, lảo đảo muốn ngã. Đang hoảng loạn bỏ chạy, không nghĩ tới trước mắt đột nhiên xuất hiện bóng người, ngay sau đó nàng liền đụng vào một nơi mềm mại. Chóp mũi ngửi thấy hương thơm thanh mát quen thuộc. Lập tức trời đất quay cuồng, dưới thân có tiếng kêu rên truyền tới.
Khi ấy, Cẩm Nhan cùng Ninh Tề Thần đang trên đường trở về, nàng ở cách Trúc Hương Cư không xa nói lời tạm biệt với hắn. Không nghĩ tới chưa đi được mấy bước, Cẩm Nhan đã nhìn thấy bóng dáng của Thanh Nhược. Tuy nghi hoặc không biết vì sao Thanh Nhược lại hốt hoảng chạy như thế, nhưng cũng chẳng nghĩ nhiều, tiến lên nghênh đón. Vừa lúc định mở miệng, Thanh Nhược dường như không nhìn thấy nàng, một đường tông thẳng đến.
Sức mạnh kia so với tưởng tượng của Cẩm Nhan lớn hơn rất nhiều. Cẩm Nhan lui về phía sau muốn đứng vững, nhưng vẫn không thể triệt tiêu được lực đạo kia, vì vậy thụt lùi hai bước, ngã về phía sau, tay lại theo bản năng bảo vệ Thanh Nhược.
Mặt đất rất cứng. Lúc ngã xuống, Cẩm Nhan tránh được việc đập đầu về phía sau, nhưng lưng lại đập mạnh xuống đất. Nhất thời nàng cảm thấy thân thể như gãy nát hết cả, môi theo bản năng bật ra một tiếng rên nho nhỏ.
Thanh Nhược tựa như ngủ mơ, nhanh chóng từ trên người nàng đứng lên, nhưng cũng chỉ ngơ ngác đứng đó, mặt hoảng sợ nhìn Cẩm Nhan.
Cẩm Nhan bất đắc dĩ mở miệng: "Nhược nhi không kéo ta lên sao? Ta thật sự rất đau đó."
Lúc này, Thanh Nhược mới dần phục hồi tinh thần, chần chờ đưa tay phải ra.
Khi Cẩm Nhan đưa tay đặt vào lòng bàn tay người trước mặt, cảm thấy rõ ràng tay của Thanh Nhược hơi run rẩy.
Thanh Nhược vội vàng kéo Cẩm Nhan lên, sau đó liền buông tay, len lén xoa xoa mồ hôi trong lòng bàn tay vào sau quần, mất tự nhiên nói: "Ngươi, ngươi trở về rồi sao?"
Cẩm Nhan nhìn bạch y của mình bị dính đất, nhíu mày một cái, đáp lời: "Ừ, ta không phải đang đứng trước mặt ngươi sao? Chúng ta về trước rồi nói tiếp."
"Không! Không được!" Giọng của Thanh Nhược đột nhiên nâng cao, sau khi kêu lên mới ý thức được mình quá kích động. Trước ánh mắt nghi hoặc của Cẩm Nhan, Thanh Nhược cố gắng dùng giọng nói bình thường đính chính: "Ý ta là, ba ngày nay ngươi bận rộn, còn chưa có.. còn chưa có dẫn ta đi dạo Ninh phủ. Hay chúng ta đi dạo Ninh phủ một chút đi?"
"Y phục của ta dơ bẩn, phải thay đổi." Cẩm Nhan nghiêm túc nhìn Thanh Nhược, dừng một chút rồi hỏi tiếp "Vừa rồi vì sao lại kinh hoảng như vậy?"
"Không có, không có gì!" Thanh Nhược thầm giận miệng mình không linh hoạt, chẳng thể làm gì khác hơn là gằn từng chữ nghiêm chỉnh nói: "Y phục chỉ bẩn một chút thôi, chờ đi dạo xong rồi đổi!" Dứt lời, nàng liếc nhìn áo bào dính bùn đất của Cẩm Nhan, cảm thấy chột dạ.
Cẩm Nhan chăm chú nhìn Thanh Nhược một lúc, cũng không vạch trần nàng, chỉ nói: "Nếu Nhược nhi kiên trì như thế, vậy Cẩm Nhan ta cùng ngươi đi dạo một chút." Nói xong, liền thuận tay dắt Thanh Nhược.
Ngón tay Cẩm Nhan vừa chạm đến, Thanh Nhược dường như bị kinh sợ, đột ngột rút ngón tay lại, sau đó chợt ngẩng đầu nhìn Cẩm Nhan.
Ánh mắt Cẩm Nhan trở nên thâm thúy. Nàng thả tay xuống, giống như chưa từng có chuyện gì phát sinh, cất tiếng nói: "Chúng ta đi bên này đi." Dứt lời, Cảm Nhan tự mình đi về phía trước, khóe mắt vẫn chú ý Thanh Nhược.
Thanh Nhược siết tay thật chặt, trên mặt vẫn còn lưu lại vài tia kinh hoảng. Nàng đi bên cạnh Cẩm Nhan, nhưng vẫn giữ khoảng cách cỡ một cánh tay. Để Cẩm Nhan không nổi lên nghi ngờ, nàng nói chuyện câu được câu mất, nhưng rồi vẫn chẳng thể tập trung, hoàn toàn không để ý Cẩm Nhan nói những gì.
Đột nhiên Cẩm Nhan ngừng lại.
Thanh Nhược đi về phía trước mấy bước mới ý thức được Cẩm Nhan không có ở bên người. Nàng vội vàng quay đầu nhìn lại, phát hiện Cẩm Nhan đứng ở phía sau quan sát nàng, trong mắt ẩn chứa điều gì đó mà nàng không thể hiểu.
"Làm.. Làm sao vậy?"
Cẩm Nhan chợt thở dài: "Không muốn đi dạo nữa. Chúng ta trở về thôi."
Thanh Nhược nghĩ thời gian có lẽ đã vừa đủ, lại cảm giác được bầu không khí bắt đầu trở nên quái dị, nên không kiên trì nữa, gật đầu đáp ứng.
Hai người lại duy trì khoảng cách như khi nãy mà quay về. Có điều, thần sắc Cẩm Nhan có vẻ nhàn nhạt, trở nên trầm mặc. Thỉnh thoảng Thanh Nhược nói chút chuyện bâng quơ, nàng cũng chỉ khẽ ừ một tiếng, rồi không lên tiếng nữa.
Trong lòng Thanh Nhược chợt sinh ra bất ancùng thấp thỏm. Ngày này chỉ mới qua một nửa, mà sao lại cảm thấy dường như rấtdài?    



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện