Thời gian dường như dài bằng cả thế kỷ. Và nụ hôn kia cũng tựa như thế.
Cẩm Nhan khẽ nâng môi, kéo ra một sợi chỉ bạc trong suốt. Dừng một chút, nàng lại chợt cúi người xuống, đầu lưỡi quét nhanh một vòng trên đôi môi ướt át của Thanh Nhược. Khi xác định vật liên kết kia không xuất hiện nữa, nàng mới cười khanh khách ngẩng đầu lên, nhìn Thanh Nhược gần như muốn nghẹt thở.
Thanh Nhược thở hổn hển, ngực phập phồng kịch liệt, sắc mặt đỏ hồng, ánh mắt mông lung. Mồ hôi thấm ướt áo lót mỏng, vạt áo xốc xếch, cả người nóng ran, thậm chí làn da cũng ửng hồng. Đặc biệt nơi bụng có cảm giác kì dị tuôn trào, lan ra toàn bộ tứ chi, làm người ta mệt mỏi vô lực, loại cảm giác này thật sự khiến người ta cực kì ngượng ngùng.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút. Ánh mắt Thanh Nhược dần thanh tỉnh trở lại. Nàng hiểu chuyện gì vừa xảy ra, xấu hổ đến mức muốn nhắm mắt lại để không phải để ý đến cảnh tượng lúng túng kia. Chuyện lớn như thế, nàng phải xử lý thế nào đây? Nhưng mà đáy lòng lại có một âm thanh cực nhỏ vang lên, thì ra trên thế gian còn có chuyện tuyệt vời như vậy. Điều này nàng chưa từng trải qua, làm người ta say đắm, dường như có thể khiến ta chết đuối trong ấy, không thể trốn thoát.
Bỗng gian phòng yên tĩnh trở lại, chỉ có tiếng thở hổn hển xen lẫn với tiếng tim đập của nhau. Bên ngoài ánh mặt trời lên cao, chiếu vào phòng một mảng sáng ngời, mọi biểu cảm dù là nhỏ nhất của hai người cũng hiển lộ trong ánh sáng, làm người ta có cảm giác ngượng ngùng khôn tả.
Thanh Nhược chờ giây lát, tuy không muốn hóa giải bầu không khí kì quái này, nhưng nhìn Cẩm Nhan vẫn ở trên người mình chậm chạp không chịu xuống, mà thân thể lại có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ ấm áp kia đang lặng lẽ phát sinh một ít biến hóa khó nói thành lời, khiến nàng không thể không mở miệng, giọng nhỏ như muỗi kêu: "Ngươi... Ngươi mau xuống đi." Dứt lời, nhiệt độ trên mặt nàng lại tăng lên mấy phần.
Cẩm Nhan cười nhạt một tiếng, nhưng cũng không trở mình, chỉ vui vẻ nói: "Nhược nhi cảm thấy thế nào?"
Thanh Nhược im lặng, không kìm được mà hung hăng trợn mắt nhìn Cẩm Nhan, mặc dù đối phương cảm thấy ánh mắt này thật sự rất nhẹ nhàng. Thanh Nhược không hiểu, chuyện này rõ ràng không nên phát sinh, nhưng cuối cùng vẫn xảy ra. Nụ hôn giữa hai nữ nhân, làm sao, làm sao có thể?
"Nhược nhi hiểu chưa?" Cẩm Nhan không buông tha Thanh Nhược, lại hỏi tiếp.
Thanh Nhược lập tức nhớ lại lúc trước hỏi Cẩm Nhan vấn đề đó, máu nóng phun trào, lắp bắp nói: "Xem như... Xem như ta không hiểu. Vì sao... Vì sao ngươi có thể làm vậy, thật không biết xấu hổ!"
Cẩm Nhan nửa đùa nửa thật nói: "Vậy, Nhược nhi cảm thấy thích sao?"
Mặt Thanh Nhược đỏ lên, bất chợt như nghĩ tới điều gì, gương mặt trắng bệt, thân thể có chút căng cứng. Ngẩng đầu nhìn Cẩm Nhan một lần nữa, trong mắt nàng mang theo một tia sợ hãi cùng luống cuống: "Chúng ta như vậy... như vậy có phải không đúng hay không?"
Cẩm Nhan ngẩn ra, hiểu được, sau đó thở dài, vươn tay phải, chầm chậm mơn trớn tóc Thanh Nhược, giọng nói mang theo trấn an: "Vừa rồi không có chuyện gì, Nhược nhi cũng không làm sai, sẽ chẳng có ai biết."
Thanh Nhược buồn bã ừ một tiếng. Lại cảm thấy tất cả lỗi đều là do Cẩm Nhan nhất thời cao hứng, nàng có chút tức giận, không biết vì sao lại có đủ sức lực đẩy đối phương ra.
Nàng muốn đẩy Cẩm Nhan đang ở phía trên rời khỏi mình.
Cẩm Nhan cầm tay Thanh Nhược đặt lên vai, ánh mắt dịu xuống, nhìn tay mình đang bao lấy tay Thanh Nhược trong lòng bàn tay, giọng nói êm dịu tựa như chiếc lông vũ, bất cứ lúc nào cũng có thể theo gió bay đi: "Ai, ta biết sai rồi mà."
Tay Thanh Nhược dừng lại, tâm khẽ lay động.
"Nhược nhi." Cẩm Nhan chợt nhẹ nhàng lên tiếng gọi Thanh Nhược, một giây sau liền vùi đầu vào hõm vai Thanh Nhược.
Đáy lòng có rất nhiều cảm xúc chầm chậm tràn ra theo tiếng gọi khe khẽ kia, nhưng lại mang đến cảm giác yếu đuối không thể giải thích. Thanh Nhược chỉ cảm thấy không thể hiểu nổi tâm tư của mình lúc này, nhưng rồi lại không dám mở miệng hỏi. Tựa như nếu nàng hỏi, thì không thể quay lại được nữa.
"Nhược nhi." Giọng nói nhẹ nhàng vang lên ở hõm vai Thanh Nhược. Cẩm Nhan không ngẩng đầu lên.
"Ừ?" Không biết sao trong lòng Thanh Nhược cảm thấy chua xót.
"Nhược nhi." Cẩm Nhan lại gọi thêm lần nữa, từng tiếng trầm thấp mà mềm mại. Có điều lời nói dần nhỏ đi, những từ cuối cùng như bị thứ gì đó kéo dài, rơi vào khoảng không, chỉ còn lại một mảnh mơ hồ, chẳng thể nghe rõ.
Thanh Nhược cảm thấy có vật gì lành lạnh dán lên xương quai xanh của mình, dường như muốn chậm rãi thấm vào, hòa vào máu xương của mình. Ngẩn ra một hồi, trong lòng Thanh Nhược có chút bối rối, vội vàng nâng đầu Cẩm Nhan lên.
Vậy mà cũng chẳng có gì bất thường. Thần sắc Cẩm Nhan vẫn như cũ, con ngươi sóng sánh đẫm nước, vô cùng xinh đẹp. Nhưng rồi lại có cảm giác bất đồng. Thanh Nhược cẩn thận quan sát, nhưng vẫn chẳng thể nhìn ra có gì khác biệt.
Cẩm Nhan khẽ cười với Thanh Nhược, sau đó chống lên thân thể của mình, thoát khỏi tay Thanh Nhược, góc áo bay phất lên khi nàng quay về nằm bên ngoài giường. "Ngủ đi." Cẩm Nhan nói thật nhỏ với Thanh Nhược, nhắm mắt lại lần nữa.
Thanh Nhược nhìn gương mặt trầm tĩnh như nước của nữ nhân bên cạnh, mi mắt mang theo mệt mỏi chưa tan hết, hô hấp nhè nhẹ. Thanh Nhược đưa tay lướt nhẹ qua hõm vai mình, đầu ngón tay trượt qua một chút ướt át còn chưa hoàn toàn thấm vào thân thể.
Đột nhiên trái tim Thanh Nhược lập tức đau đớn.
Nàng cũng không biết vừa rồi khi Cẩm Nhan vùi vào hõm vai mình, biểu lộ phức tạp trên mặt chợt lóe lên rồi biến mất, tựa như khổ sở, tựa như thương yêu, tựa như bất đắc dĩ, lại tựa như bao dung. Cùng với câu nói rất ngắn kia, lời trong miệng còn chưa thành tiếng thì đã rơi vào nơi sâu thẳm, tan biến mất.
Nữ nhân kia dịu dàng nằm trên người mình cất lời, dũng cảm hay không cũng chẳng sao.
Sự thân mật hôm