Trường Phượng Khuynh Nhan

Tranh Đấu


trước sau

Nhìn cảnh tượng trước mắt, hiếm khi lông mày Cẩm Nhan nhíu lại như vậy.

Trước mặt nàng chính là ba người Hoa Dao, Ninh Ngải Anh và Ninh Ảnh Chi. Lúc này, tay Hoa Dao đang kéo chặt sợi roi của Ninh Ngải Anh, cổ tay trắng ngần hằn lên một vệt màu đỏ. Ninh Ngải Anh cũng siết roi thật chặt không buông. Hai người trợn mắt nhìn nhau, không ai nhường ai, trong mắt mỗi người như có ánh chớp đùng đùng phóng ra. Còn Ninh Ảnh Chi thì đang quỳ trên mặt đất, lưng ưỡn thẳng, hắc y ở phía sau bị xé rách từng đường, có thể nhìn thấy chút máu ứa ra từ những vết rách đó. Nàng cúi đầu, không buồn để ý đến tình hình trước mắt.
"Ta đánh người của ta, là lẽ hiển nhiên, ngươi cản ta làm gì?" Ninh Ngải Anh chất vấn.
Hoa Dao đã sớm thu lại dáng vẻ lẳng lơ, mi mắt câu người giờ phút này nhíu lại cùng một chỗ, ẩn nhẫn tức giận, nói: "Ta muốn cản thì cản. Ngươi tâm địa rắn rết, sao lại ác độc như vậy! Như thế sao có nam nhân nào dám yêu ngươi?"
"Sao ngươi không nhìn lại bộ dạng phóng đãng của mình xem, còn dám tới quyến rũ người bên cạnh ta! Hai nữ nhân, ngươi không thấy ghê tởm, còn ta thì ngại người của mình bị ngươi làm dơ bẩn. Hôm nay ta phải hảo hảo giáo huấn nàng ta một chút, không để cho nàng ta tiếp tục làm loạn! Ngươi buông tay cho ta!" Ninh Ngải Anh giận đến mức rống to lên.
Hoa Dao nghe vậy ngược lại bật cười, nụ cười vừa nở liền có bao nhiêu phong tình vạn chủng từ khóe mắt tràn ra: "Dĩ nhiên mọi người đều thích bộ dáng này của ta. Còn ngươi, sợ là bên cạnh ngươi, nam nhân hay nữ nhân cũng đều không có."
Ninh Ngải Anh nổi giận, cũng chẳng quan tâm Hoa Dao là người trong cung, cổ tay vung lên, muốn giật roi ra mà quất tới.
Tuy khinh công của Hoa Dao khá tốt, nhưng lực đạo lại không bằng Ninh Ngải Anh, quả nhiên thanh roi vụt khỏi bàn tay nàng. Nhưng Hoa Dao nhanh tay lẹ mắt, không hề sợ hãi, nhắm chính xác chỗ roi rơi xuống, cuốn nó vào lòng bàn tay mình một lần nữa.
Lúc này, Cẩm Nhan mới nhìn thấy, lòng bàn tay Hoa Dao đã đỏ bừng một mảng, thậm chí có vài chỗ đã bị rách da, dần rỉ máu. Nhưng nàng cũng không lên tiếng ngăn cản, chỉ dời ánh mắt nhìn về phía Ninh Ảnh Chi đang quỳ một lần nữa.
Ninh Tề Hạo dựa lưng vào một thân cây, thầm cười vui vẻ, vô cùng hứng thú thưởng thức sự náo nhiệt hiếm thấy này. Nhìn Cẩm Nhan vẫn bình tĩnh, càng lúc càng cảm thấy thú vị vô cùng.
Tình hình như vậy, Ninh Ngải Anh hiển nhiên đã trải qua, nhưng lại không thể làm gì trước thân thủ linh hoạt của Hoa Dao. Trong lúc nóng nảy, một ý nghĩ chợt lóe, mũi chân nàng nhón lên, lập tức cả người lao về phía Hoa Dao.
Hoa Dao đương nhiên dễ dàng xoay người tránh né, Ninh Ngải Anh vừa tiếp đất đã nâng chân đá tới, Hoa Dao đành phải tiếp tục lui về phía sau. Ninh Ngải Anh nhân cơ hội này kéo roi ra, Hoa Dao biết bây giờ không thể đến gần Ninh Ngải Anh, đành phải buông roi. Ninh Ngải Anh xoay người lại, lập tức vung tay quất mạnh về phía Ninh Ảnh Chi đang quỳ gối.
Hoa Dao vừa bị Ninh Ngải Anh ép đến trước mặt Ninh Ảnh Chi, thấy vậy vội vàng vận khí, chỉ kịp thấy hoa y vụt tới trước mắt, người đã đến nơi. Lúc này Hoa Dao không còn kịp xác định roi ở nơi nào sau lưng Ninh Ảnh Chi, buộc lòng phải nương theo lực đâm vào Ninh Ảnh Chi vẫn đang bất động, thời điểm roi rơi xuống cũng là lúc thân thể nàng miễn cưỡng đẩy đối phương ngã nhào xuống đất.
Vì vậy roi quật vào cánh tay phải của Hoa Dao.
Ninh Ảnh Chi hiển nhiên không ngờ rằng trước ngực đột nhiên va phải một người, trước mắt nhất thời đen kịt lại, ánh sáng trên đầu bị che đi, cả gương mặt cũng bị vùi vào một chỗ mềm mại. Bởi vì khí trời ấm áp, đối phương mặc loại y phục bằng vải mỏng manh, nên bản thân có thể cảm nhận rõ ràng nơi mềm mại kia. Mùi hoa nồng đậm bao phủ toàn bộ cơ thể. Hương thơm kia vừa ngọt lại nồng, nhẹ nhàng bám vào người mình, nhưng vẫn không làm người ta chán ghét. Tựa như ôm một biển hoa rộng lớn, mùi hoa bay bốn phía, giống như dưới ánh nắng mặt trời khi ấy, giữa đôi môi tràn ngập hương thơm ngọt lịm.
Hoa Dao đụng ngã Ninh Ảnh Chi xong thì phát hiện toàn bộ đầu của đối phương vừa vặn vùi vào ngực mình, trong lòng lại cảm thấy buồn cười, cũng không biết lúc này dáng vẻ bất động thanh sắc kia của Ninh Ảnh Chi có biến sắc hay không. Cánh tay mình bị một roi cũng không để ý, cảm thấy tư thế này rất tốt, có chút không muốn đứng dậy, liền ôm thật chặt cánh tay của Ninh Ảnh Chi. Lúc này, nàng mới nhìn thấy Cẩm Nhan đã đến. Vì thế giờ phút này, nàng cũng chẳng lo lắng gì.
Ninh Ngải Anh lại giận tới mức giơ chân lên. Kẻ trước mắt vẫn không chịu đứng dậy, cứ nằm trên người Ninh Ảnh Chi. Từ phía nàng nhìn sang có thể thấy rõ Ninh Ảnh Chi vùi đầu vào bộ ngực bươm bướm kia, hai khỏa thịt mềm khiến người ta căm tức kia che khuất mặt của Ninh Ảnh Chi, làm không ai thấy được vẻ mặt nàng. Lòng Ninh Ngải Anh càng căm ghét hơn, liền quát: "Ngươi, ngươi đứng lên cho ta!"
Hoa Dao nằm yên, mặt hướng về phía Ninh Ngải Anh, nở một nụ cười dương dương tự đắc: "Không."
"Ngươi! Ban ngày ban mặt, ngươi lại không biết xấu hổ! Đứng lên!" Tay cầm roi của Ninh Ngải Anh bởi vì giận mà trở nên run rẩy.
Nhưng Hoa Dao vẫn mang dáng vẻ cười khanh khách, không biết xấu hổ nói: "Cũng may là da ta dày, không sợ xấu hổ."
Mặt của Ninh Ngải Anh lúc trắng lúc xanh, không kiềm chế được nữa, liền phất tay vụt roi quất tới hai nữ nhân đang ôm nhau nằm trên đất kia!
Hoa Dao vội vàng ôm Ninh Ảnh Chi lăn một vòng, rời khỏi phạm vi quất roi, miệng lại kêu la ầm ĩ: "Ngươi, mụ điên này ngay cả ta cũng dám đánh! Cẩm Nhan, Cẩm Nhan đừng xem kịch vui nữa! Mau ra đây ngăn mụ điên này lại!"
Khóe môi Cẩm Nhan mang theo tia vui vẻ, lúc này mới thản nhiên tiến về phía trước một bước, nhàn nhạt nói với Ninh Ngải Anh đang muốn vung roi: "Nếu không muốn gây chuyện, ta khuyên ngươi không nên nhất thời phô trương, đánh rồi thì coi như xong, Ninh cô nương."
Tay của Ninh Ngải Anh liền dừng ở giữa không trung, cả khuôn mặt cũng chuyển xanh, rốt cuộc không có quất roi xuống, chỉ căm hận nhìn chằm chằm Hoa Dao vẫn đang cười, ném roi xuống đất, gằn từng chữ nói: "Làm phiền khách quý rời khỏi, ta muốn nghỉ ngơi. Không tiễn!" Dứt lời, cũng chẳng quan tâm người xung quanh, Ninh Ngải Anh quay

người trở về nhà, chân hung hăng đạp văng cửa.
Ninh Tề Hạo đứng thẳng dậy, biết kịch đã hạ màn, nên rời khỏi đầu tiên.
Đầu Cẩm Nhan chuyển sang Hoa Dao: "Nếu ngươi còn không đứng lên, người ta không bị roi đánh chết, cũng sẽ bị ngươi ép tới nghẹt thở mà chết."
Hoa Dao cười hì hì một tiếng, liền từ dưới đất đứng dậy.
Cẩm Nhan nhìn thấy vẻ mặt Ninh Ảnh Chi, đáy lòng không nghĩ gì, chỉ thở dài, lại cảm thấy có chút buồn cười.
Ninh Ảnh Chi được giải thoát khỏi ngực Hoa Dao, sợi tóc có hơi rối, cổ áo cũng vì những động tác vừa rồi mà bị kéo rộng ra một chút. Mà không biết có phải do bị bít đến nóng không, hay là như thế nào, mà gương mặt vốn tái nhợt giờ phút này lại hơi ửng đỏ. Tuy trên mặt vẫn trấn định như thường ngày, nhưng phối hợp với sắc mặt này, tạo cảm giác quái dị không nói nên lời.
Hoa Dao cười đưa tay sửa lại một chút tóc của Ninh Ảnh Chi, ánh mắt lại nhìn một chút da thịt trắng trẻo lộ ra phía dưới kia, có chút luyến tiếc khép lại, đồng thời chế nhạo nói: "Vừa rồi tình thế cấp bách, Ảnh Chi có bị ngộp đến hoảng không?"
Vẻ mặt Ninh Ảnh Chi cứng ngắc, cũng không đáp lời.
Hoa Dao cũng không hi vọng nàng trả lời, tự nở nụ cười, sau đó hướng mắt nhìn Ninh Ảnh Chi, nói: "Trở về thôi, bôi chút thuốc."
Lúc này, Ninh Ảnh Chi mới khẽ gật đầu một cái.
Sau đó ba người liền theo đường cũ mà quay lại, đi về phía Trúc Hương Cư.
Trên đường, Cẩm Nhan đại khái hỏi chuyện gì đã xảy ra. Thì ra là, Hoa Dao ngồi không yên, theo thường lệ kiên quyết lôi kéo Ninh Ảnh Chi dạo chơi ở trong phủ. Hai người đi đến bên cạnh một cái hồ, ngồi ở đó ngắm cá chép. Hoa Dao tất nhiên cứ theo thường lệ trêu đùa Ninh Ảnh Chi, ôm ấp như chuyện đương nhiên. Ôm một lúc lâu, tuy đối phương như khối băng bất động thanh sắc, nhưng bản thân Hoa Dao lại có chút nóng, tỉ mỉ ngắm nhìn đối phương, trong lòng vừa động liền mỉm cười, hướng gần mặt mà hôn lên. Ninh Ảnh Chi né sang một bên, môi của Hoa Dao liền rơi trên mặt nàng. Không ngờ đúng lúc đó bị Ninh Ngải Anh đi ngang qua bắt gặp. Lúc ấy hai người cũng không biết, sau một lát Ninh Ngải Anh liền trầm mặt tiến tới gọi Ninh Ảnh Chi, nói là có chuyện. Dù sao Ninh Ảnh Chi cũng là thủ hạ của Ninh Ngải Anh, vì vậy Hoa Dao ngược lại không có lý do ngăn cản. Nhưng nàng không yên lòng nên lặng lẽ đi theo. Khinh công nàng tốt, Ninh Ngải Anh tất nhiên không phát hiện được. Nàng đi theo đến chỗ ở của Ninh Ngải Anh, thấy các nàng vào cửa, bản thân liền tìm đầu tường nhảy lên, không ngờ vừa ló mặt liền nhìn thấy Ninh Ngải Anh lấy roi, mà Ninh Ảnh Chi lại ngoan ngoãn quỳ trên mặt đất để tùy nàng ấy đánh. Hoa Dao vội vàng hiện thân, tiến tới ngăn cản. Sau đó chính là sự việc mà Cẩm Nhan thấy.
"Vì sao ngươi cứ bắt nạt Ảnh Chi cô nương." Cẩm Nhan cười như không cười nói.
Trên mặt Hoa Dao đã sớm vui vẻ, mở miệng nói: "Ta mới không nỡ bắt nạt nàng, chúng ta là đang trao đổi tình cảm."
"Trao đổi tình cảm cũng đừng để cho người ta nhìn thấy, lần trước hai ngươi ở trước cửa Trúc Hương Cư cũng bị Nhược nhi nhìn thấy, làm hư tiểu hài tử." Nhắc tới Thanh Nhược, trong giọng của Cẩm Nhan liền mang theo oán giận.
"Ồ? Nàng nhìn thấy sao?" Hoa Dao cũng không biết chuyện đó, nghe đến mà giật mình, thầm nghĩ khó trách gần đây ánh mắt của Thanh Nhược nhìn hai nàng đều có gì là lạ, nhưng cũng không quá để ý, chỉ nói "Nhìn thấy thì nhìn thấy, nói không chừng còn có thể giúp nàng mở mang kiến thức."
Ánh mắt Cẩm Nhan quét qua Ninh Ảnh Chi bên cạnh Hoa Dao, bỗng nhiên nói: "Ngươi biết?"
Hoa Dao cười quyến rũ, cũng không phủ nhận.
Cẩm Nhan hiểu giữa hai người nhất định có mối quan hệ mà mình không biết, nếu không trước đây Hoa Dao sẽ không la hét muốn tìm ra hắc y nữ tữ kia như thế. Giờ phút này thái độ của nàng ấy cũng sẽ không như vậy, nhất là sau khi đã biết Ninh Ảnh Chi chính là hắc y nữ tử kia. Nhưng Cẩm Nhan biết có một số việc dù sao cũng là chuyện giữa hai người các nàng, một ngoại nhân như nàng không nên quản quá nhiều, vì vậy cũng không hỏi tới nữa.
Hoa Dao chợt nhớ tới cái gì, liền hỏi: "Nói đi cũng phải nói lại, vì sao ngươi tới đúng lúc như vậy? Nếu như ngươi không tới, chuyện này thật sự cũng có chút khó giải quyết, ngay cả ta mà nàng cũng dám vung roi!"
Cẩm Nhan liếc mắt nhìn Hoa Dao, nói: "Ngươi chọc giận người ta như vậy, chẳng lẽ không phải vì kích thích nàng quất roi sao? Nàng ấy có thể nhịn lâu như thế, ngược lại hiếm thấy vô cùng." Dừng một chút, Cẩm Nhan mới nói "Là Ninh Tề Hạo tới tìm ta."
Hoa Dao hiển nhiên không ngờ tới câu trả lời này, nghi ngờ nói: "Vì sao lại là hắn? Hắn làm gì hảo tâm tới tìm ngươi như vậy?"
"Ta cũng không biết. Lúc ấy, ta nghe xong liền cảm thấy kì quái, nhưng lại cảm thấy hắn không ngốc đến nỗi muốn gạt ta những chuyện này, nên ta theo đến đây. Quả thật nhìn thấy mấy người các ngươi đang tranh chấp." Cẩm Nhan cũng có chút không hiểu "Hiện tại nghĩ lại, ta vẫn luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng lại nói không ra được chỗ nào không đúng."
Hoa Dao nhíu mi lại, quay đầu hỏi Ninh Ảnh Chi: "Ninh Tề Hạo người này như thế nào?"
Ninh Ảnh Chi mở miệng nói: "Không phải người tốt." Âm sắc của nàng thấp hơn nữ nhân bình thường, có cảm giác hơi khàn, Hoa Dao rất thích nghe nàng nói chuyện, luôn cảm thấy giọng nói này đi vào lòng người, chọc tâm người ngứa ngáy.
Cẩm Nhan nghe vậy cúi đầu rơi vào trầm tư.
Hoa Dao thấy Cẩm Nhan như thế, liền an ủi: "Đừng suy nghĩ nhiều, có thể là chúng ta đa nghi? Nói không chừng, hắn sợ muội muội mình làm lớn chuyện, mình khuyên không được mới tới đây tìm ngươi."
"Không đơn giản như vậy." Cẩm Nhan nghe được lời củaNinh Ảnh Chi, dự cảm xấu trong lòng càng lúc càng mãnh liệt.    


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện