Ngày hôm sau, đoàn người tiếp tục lên đường. Chỉ khác là lần này có thêm Thanh Liệt cùng đội thân vệ của hắn. Vì thế, ban đầu đội ngũ vốn khiêm tốn thì bây giờ lại trở nên khí thế uy nghiêm, nhất là những binh lính kia hiển nhiên được huấn luyện tốt, tất cả đều đứng nghiêm, làm việc nghiêm túc thận trọng, lại kỷ luật nghiêm minh.
Từ sau khi Thanh Liệt xuất hiện, Cẩm Nhan ở trước mặt hắn lại khôi phục dáng vẻ thường ngày, dường như đã trở về thân phận Trường Phượng công chúa, rất ít nói chuyện, tỏ ra lạnh lùng; mà một khi lên tiếng, lại toát ra khí thế ngạo nghễ bức người, mang theo sự tôn quý mà chỉ có hoàng thất mới có. Khi đối thoại cùng Thanh Liệt, nàng cũng mang theo ngữ khí của thượng cấp đối với hạ cấp. Thực ra, đây cũng là tác phong từ trước đến giờ của Cẩm Nhan.
Trên đường, đoàn người ngoại trừ ăn uống ra thì không dừng lại nữa, tiến độ tuy nhanh nhưng không rối loạn một đường đi đến Hoàng thành.
Khi mọi người đến Trường An, trời đã gần tối. Mặt trời vừa lặn, sự nóng bức của ban ngày cũng thoáng giảm đi một chút. Hoàng thành vẫn phồn hoa như trước khi rời đi, trên đường người đến xe đi, rất náo nhiệt.
Thanh Liệt cỡi ngựa, nhìn sắc trời một chút, đến bên cạnh xe ngựa của Cẩm Nhan nói: "công chúa, còn một quãng đường nữa mới đến cung. Trời đã tối rồi. Người muốn cả đêm đến hoàng cung hay ở bên ngoài nghỉ một đêm, ngày mai mới trở về?"
"Nghỉ ngơi một chút. Sáng mai lại xuất phát." Giọng nói bình tĩnh từ bên trong truyền tới.
"Vâng." Thanh Liệt kéo chuyển đầu ngựa, hạ lệnh xuống, "nghỉ ngơi ở tửu lâu phía trước, sáng mai cả đội hồi cung."
Màn đêm lặng lẽ buông xuống, bao phủ thành Trường An phồn hoa, ánh đèn cũng theo đó từng điểm từng điểm sáng lên, ngước mắt nhìn lên cảnh vật đã rực rỡ khắp nơi. Mùa hè gió mát, bên ngoài tiếng người vẫn huyên náo.
Cẩm Nhan đứng trước cửa sổ của căn phòng ở tầng hai, lẳng lặng nhìn cảnh tượng náo nhiệt bên ngoài. Bỗng nhiên có ngọn gió thổi vào, lướt qua mái tóc của nàng.
Bạch Phong đang giúp Cẩm Nhan trải giường.
"Bạch Phong." Cẩm Nhan đột nhiên mở miệng, "Ngươi đi gọi Nhược nhi, để nàng theo ta ra ngoài đi dạo một chút."
Bạch Phong vuốt thẳng một nếp nhăn cuối cùng trên ra trải giường, xoay người, dừng một chút mới lên tiếng: "Vâng."
Khi Cẩm Nhan cùng Thanh Nhược xuống lầu, Thanh Liệt đang ngồi ở đại sảnh. Thấy hai người, liền đứng lên: "Công chúa muốn đi đâu?"
"Tùy tiện ra ngoài dạo một chút." Giọng nói của Cẩm Nhan không mặn không nhạt.
"Thanh Liệt phái người bảo vệ công chúa." Thanh Liệt vừa nói, ánh mắt lại nhìn thẳng Cẩm Nhan, rất dễ cảm nhận được sự nồng cháy trong đó.
Cẩm Nhan lại tựa như không thèm để ý chút nào, chỉ nói: "Không cần. Nhiều người bất tiện. Dưới chân hoàng thành, còn không đến mức vô pháp kỷ như thế."
"Nếu như vậy, thuộc hạ sẽ tự mình bảo vệ, đây là chức trách của Thanh Liệt, hy vọng công chúa đừng làm khó." Thanh Liệt nói, vẻ mặt cố chấp.
Cẩm Nhan nghe vậy cũng không để ý đến nữa, trực tiếp mang theo Thanh Nhược ra cửa. Nàng biết, cho dù nàng cự tuyệt, Thanh Liệt cũng sẽ âm thầm đi theo.
Quả nhiên, Thanh Liệt thấy Cẩm Nhan không nói gì thêm nữa, tự xem như nàng đồng ý, không xa không gần đi phía sau hai người.
Thanh Nhược có chút mất tự nhiên, đi theo phía sau không phải là ai khác, mà chính là nhị ca của nàng. Quan hệ giữa nàng và Cẩm Nhan lại không thể nào để người khác biết được, nhất là thân nhân của mình. Nàng tránh để bản thân không nghĩ đến những phản ứng của người thân khi phát hiện ra chuyện này, nếu nói là trốn tránh, cũng không sai. Hôm nay đến kinh thành, lại gặp được nhị ca, cảm giác ngột ngạt liền càng ngày càng nặng, thường ngày ở chung với Cẩm Nhan cũng trở nên dè dặt hơn. Vừa rồi Bạch Phong đến tìm nàng, trong lòng nàng thầm vui mừng, nhưng sau đó gặp phải nhị ca, lại cảm thấy rất ủ rũ. Hiện giờ, nàng cũng không dám cùng Cẩm Nhan thân cận. Thỉnh thoảng Thanh Nhược dùng khóe mắt liếc Cẩm Nhan, phát hiện vẻ mặt của nàng vẫn không có gì khác thường, thoải mái quan sát cảnh đêm, trên người chậm rãi tỏa ra hương thơm sau khi tắm rửa hòa vào gió đêm, mang lại cảm giác rất dễ chịu.
Bỗng nhiên, có tiếng xoẹt rất nhỏ vang lên trong không khí, một mũi tên nhanh như chớp phóng tới, đầu mũi tên màu bạc đối diện Cẩm Nhan!
Đi theo ở phía sau không xa, Thanh Liệt hiển nhiên phát hiện đầu tiên, nhún mũi chân liền nhanh chóng nhảy lên.
Thanh Nhược đứng bên phải Cẩm Nhan, lại là đang cúi đầu, nên dĩ nhiên không phát hiện ra mũi tên phía bên trái. Vẻ mặt Cẩm Nhan vẫn ung dung thưởng thức cảnh đêm. Mà những người xung quanh phần lớn đều là người bình thường, nên cũng không có phản ứng gì.
Khi mũi tên gần đến trước người Cẩm Nhan, Thanh Liệt đã kịp thời bắt được mũi tên đen nhánh kia. Cùng lúc đó, một bóng người chợt xuất hiện trên nóc nhà, rồi lập tức chạy về phía xa.
Khi Thanh Liệt đến bên cạnh hai người, cả hai mới nhìn qua. Cẩm Nhan thấy mũi tên trong tay Thanh Liệt, lập tức hiểu được, trầm mặt nói: "bắt sống cho ta."
Thanh Liệt có chút chần chừ, Cẩm Nhan lại nói: "còn không đi mau! Bên cạnh ta còn có ám vệ, không có gì đáng ngại."
Nghe vậy, Thanh Liệt mới đáp một tiếng, ném xuống mũi tên trong tay, lập tức đuổi theo hướng người đánh lén bỏ chạy.
Sắc mặt Thanh Nhược có chút trắng bệch. Mũi tên kia lẳng lặng nằm dưới đất, tỏ rõ vừa mới xảy ra một màn kinh tâm động phách.
Cẩm Nhan cũng không còn lạnh lùng như vừa rồi, khóe môi có ý cười, đưa tay kéo nhẹ Thanh Nhược, nói: "Đừng sợ, không có gì."
"Suýt chút nữa, suýt chút nữa liền...... ngươi còn nói không có gì! Lại còn cười!" Thanh Nhược nhìn gương mặt Cẩm Nhan mang theo ý cười, thần sắc có chút kinh sợ, không hiểu vì sao nàng có thể bình tĩnh đối mặt một cuộc kiếp nạn như thế.
"Nhị ca ngươi tạm thời rời khỏi, chẳng phải đó là chuyện rất khiến người ta vui vẻ sao?" Cẩm Nhan nắm chặt đầu ngón tay Thanh Nhược, mặc cho sự ấm áp của đối phương thấm vào lòng bàn tay hơi lạnh của mình.
Thanh Nhược nhìn chằm chằm Cẩm Nhan, giọng nói cũng có chút lớn hơn: "nói gì vậy!"
Cẩm Nhan nhìn Thanh Nhược tức giận, đưa tay trái ra nhéo nhẹ gương mặt bầu bĩnh của Thanh Nhược một cái, nói: "Nhược nhi đang giận Cẩm Nhan sao?"
Thanh Nhược mím môi không nói lời nào.
"Chịu thua ngươi." Cẩm Nhan thầm than một tiếng, giải thích, "Người là do ta an bài."
Nghe vậy, Thanh Nhược kinh hãi đến mức mắt cũng mở to: "Ngươi an bài?"
"Ừm." Cẩm Nhan bĩu môi, "Tính tình Thanh Liệt cố chấp, không ra hạ sách này, ta làm sao dễ dàng ở cùng với ngươi."
"Ngươi!" Thanh Nhược không còn lời nào để nói, đơn giản chỉ muốn giậm chân, vừa mới nói ra một chữ liền đột nhiên bị Cẩm Nhan bụm miệng, "Xuỵt. Chúng ta đừng lãng phí thời gian ở tranh chấp nữa, đi theo ta. Vào cung rồi, sẽ không còn cảnh sắc nhân gian khói lửa như thế để nhìn nữa đâu."
Dứt lời, Cẩm Nhan liền kéo Thanh Nhược đi về phía trước.