Cẩm Nhan vừa về tới hoàng cung, liền đích thân đến gặp hoàng thượng. Thanh Nhược ở điện Vân Phượng đang không có việc gì để làm, thì cửa bị đẩy ra, một tiểu cô nương lạ mặt bước vào.
Tiểu cô nương mặc một bộ y phục màu vàng nhạt, hình dáng so với nàng còn nhỏ hơn mấy tuổi, xinh đẹp khả ái, tò mò quan sát Thanh Nhược một vòng từ trên xuống dưới, chớp chớp đôi mắt to, nhìn rất dễ thương. Do thời tiết nóng bức, trên gương mặt bầu bĩnh kia có hơi ửng đỏ. Thanh Nhược bị nhìn đến có chút ngượng ngùng, đang không biết làm sao, thì đối phương đã mở miệng trước, giọng nói cũng rất dịu ngọt: "Ngươi chính là Thanh cô nương mà Bạch Phong tỷ tỷ nói sao? Ta là Xích Điện hầu hạ công chúa, ngươi có thể gọi ta là tiểu Xích."
Lúc này Thanh Nhược mới phản ứng kịp đối phương là một trong hai vị thị nữ khác mà lần trước nàng chưa nhìn thấy, chỉ là không ngờ đối phương còn nhỏ tuổi mà còn khả ái như vậy.
"Ừm, ngươi hảo, tiểu Xích."
Xích Điện dường như đối với Thanh Nhược rất tò mò, hỏi: "Ngươi là được chính công chúa triệu vào cung phải không?"
Thanh Nhược nghe vậy ngẩn người, nhất thời cũng không biết trả lời thế nào, trầm ngâm một lúc mới nói: "Ta cũng không biết, thánh chỉ lệnh ta vào cung làm bạn công chúa."
"Tử Lôi nói công chúa rất thích ngươi, là thật sao?" Xích Điện nghiêm túc hỏi. Nếu Tử Lôi có ở đây, chắc chắn sẽ đen mặt. Rõ ràng nàng chỉ là trần thuật chuyện công chúa mang theo Thanh cô nương người mà vừa được triệu vào cung để làm bạn cùng đi Tô Châu làm việc mà thôi, lại bị xuyên tạc thành như vậy, làm cho nàng giống như kẻ nhiều chuyện vậy.
Thân thể Thanh Nhược lập tức cứng đờ, không ngờ đối phương lại hỏi thẳng như thế, nhưng nhìn vẻ mặt ngây thơ của cô bé trước mặt, lại khiến người ta không thể ghét được, đành phải đỏ mặt lẩm bẩm nói: "Ta...ta cũng không biết." Nói tới đó, giọng nói dần dần nhỏ lại.
"Hả, ngươi cũng không biết sao......" Trên mặt đối phương xuất hiện vẻ thất vọng, rồi bỗng nhiên lại chuyển thành mong đợi, "Vậy ngươi không được cướp công chúa với ta nha."
Trên mặt Thanh Nhược xuất hiện vẻ kinh ngạc. Nhìn trên gương mặt non nớt của đối phương xuất hiện thâm tình không hợp với tuổi tác, thấy thế nào cũng cảm thấy có chút buồn cười.
"Ngươi mau đáp ứng tiểu Xích a!" Nhìn đối phương không có phản ứng, Xích Điện có chút không hiểu, vội vàng thúc giục.
"A. Tiểu Xích thích công chúa sao?" Thanh Nhược hỏi.
"Công chúa là người đẹp nhất thiên hạ, tiểu Xích dĩ nhiên thích rồi." Hình như Xích Điện cảm thấy Thanh Nhược hỏi vấn đề này rất ấu trĩ, trên mặt hiện đầy vẻ xem thường, "Chẳng lẽ ngươi không thích?"
"Ách......" Thanh Nhược bị á khẩu, quả thật là khó có thể mở miệng nói không thích được, nhưng lại ngượng ngùng nói thích, đành phải đổi đề tài, "Các ngươi phụ trách sinh hoạt hàng ngày của công chúa sao?"
Xích Điện mặc dù nhỏ tuổi, nhưng hiển nhiên người bên cạnh công chúa không thể nào giống đứa trẻ bình thường dễ gạt gẫm như vậy. Nàng liếc Thanh Nhược một cái, nói: "Ta biết ngươi xấu hổ, nhưng kỹ xảo chuyển đề tài cũng quá kém đi." Xích Điện dừng một chút, cũng không cùng nàng chấp nhất, tiếp tục nói, "Bốn người chúng ta may mắn được công chúa chọn lựa mới đến điện Vân Phượng này hầu hạ công chúa, ở bên công chúa từ nhỏ đến lớn. Bạch Phong tỷ tỷ thiện giải nhân ý, làm việc thỏa đáng, kiến thức uyên bác, còn biết chút y thuật; Mặc Vũ tỷ tỷ đã từng được huấn luyện trong ám vệ doanh, võ công xuất chúng, phụ trách an toàn của công chúa; Tử Lôi tỷ tỷ phụ trách công việc tình báo về các phương diện; còn ta..." Nói đến đây, Xích Điện kiêu ngạo ngẩng cao đầu, "Ta phụ trách giúp công chúa giải buồn."
Ban đầu Thanh Nhược còn nghe rất chăm chú, đến câu cuối cùng, nàng không nhịn được bật cười.
"Ngươi cười cái gì!" Đối phương dường như cảm thấy bản thân bị làm nhục, đỏ mặt ra sức nhìn chằm chằm Thanh Nhược.
"Ta...ta không phải cố ý, thật xin lỗi." Thanh Nhược liền vội vã giải thích, "Ta chỉ cảm thấy công chúa có bốn người các ngươi bên cạnh, không những trung thành mà còn có năng lực bảo vệ, quả thật rất tốt."
"Cái này cũng rất bình thường." Xích Điện nghe được Thanh Nhược nói xin lỗi sắc mặt mới chuyển tốt, nói bổ sung, "Công chúa cũng thích tiểu Xích nhất."
"Ừm." Thanh Nhược phụ họa nói. Nàng cũng thật không thể nào đả kích tiểu cô nương khả ái trước mắt này.
Xích Điện thấy Thanh Nhược gật đầu, nhất thời cảm thấy người trước mặt trở nên thân cận không ít: "Để ta nói cho ngươi biết, công chúa có rất nhiều điều cấm kỵ, nếu sau này ngươi cũng phải ở chung với chúng ta, nhất định phải nhớ kỹ sở thích của công chúa! Không thể khiến công chúa không thích!"
Thanh Nhược hơi suy nghĩ, nói: "Công chúa có yêu thích gì sao?"
Xích Điện thấy đối phương hỏi trúng vấn đề mà mình muốn nói, lập tức lên tinh thần, nói như thuộc trong lòng bàn tay: "Công chúa thích món ăn thanh đạm, nhưng ghét ăn cá; thích y phục màu trắng, công chúa mặc bạch y rất xinh đẹp, nhưng ghét bị bẩn, vì vậy y phục của công chúa phải sạch sẽ mới được; công chúa ngủ không thích bị đánh thức, y phục đều được dùng đàn hương để xông, nhưng không thể quá nồng, thỉnh thoảng trong ngày lễ trọng đại hoặc khánh điển mới dùng Long Diên hương* để xông...... còn có điểm quan trọng nhất! Công chúa vô cùng trân ái một diện nhân*, không cho phép bất kỳ ai chạm vào, ngươi nhất định phải nhớ kỹ!" Xích Điện đột nhiên nhớ tới điểm quan trọng nhất, vội vàng dặn dò.
(*) Long Diên hương là một chất sáp màu xám được tạo ra trong của . Trước đây, Long Diên hương được sử dụng trong ngành công nghiệp sản xuất , nhưng ngày nay nó đã được thay thế phần lớn bằng và chỉ còn được sử dụng trong một số loại nước hoa đắt tiền.
(*) Diện nhân: theo mình nghĩ nó giống như là tò he của nước mình. Bạn nào không nhớ có thể xem lại chương phiên ngoại của Cẩm Nhan có nhắc đến diện nhân này.
"Diện nhân?" Thanh Nhược có chút nghi hoặc.
"Ừm. Diện nhân đó được nặn thành hình một búp bê, mặc áo bông màu đỏ, hình dáng vui vẻ. Khi ấy, công chúa vừa mới lấy diện nhân ra ngắm nhìn, thì hoàng thượng cho người đến gọi công chúa, công chúa cẩn thận đặt nó trong hộp bạch ngọc. Ta thật không hiểu, vì sao lại đem một diện nhân không đáng bao nhiêu tiền để trong hộp bạch ngọc giá trị ngàn vàng. Thấy công chúa ra ngoài, ta liền len lén liếc nhìn. Diện nhân kia chỉ là một hài đồng có hình dáng bình thường, ta nhìn nửa ngày cũng nhìn không ra được cái gì, liền lặng lẽ để lại. Không nghĩ tới công chúa trở về, chỉ nhìn một cái liền phát hiện ra vấn đề, trầm mặt suốt ba ngày không để ý tới ta. Ta hối hận đến mức hận không thể cắn đầu lưỡi của mình." Vẻ mặt Xích Điện có chút áo não nói.
Thanh Nhược nghe cũng có chút nghi hoặc, đang định hỏi kỹ hơn, cửa lại bị gõ vang.
"Xin hỏi Thanh cô nương có ở đây không? Nha hoàn trong phủ Ninh phi đến đây tìm ngươi, nói là Ninh phi đã lâu không gặp cô nương, muốn tìm ngươi qua điện Thải Hòa nói chuyện."
Xích Điện vừa nghe đến giọng nói bên ngoài, hoảng sợ đến mức lập tức nhảy lên: