Những thứ này Thẩm Bình đã quá quen thuộc.
Vương Vân và Bạch Ngọc Dĩnh cũng gật đầu.
Nhưng còn chưa qua được hai ngày, sông Hồng Thạch lại xuất hiện thi thể tu sĩ, đồng thời còn là một vị nữ tu, tình trạng lúc chết vô cùng thê thảm, khi còn sống còn bị tra tấn, hạ thân tan nát chịu không nổi.
"Nghe nói là một quả phụ sống một mình ở ngõ Hồng Thạch.
"Lúc ra cửa Thẩm Bình đụng phải Vu đạo hữu, nàng hùng hổ nói:"Rốt cuộc là tên kiếp tu chết tiện nào dám làm chuyện thiếu đạo đức như vậy, giết người thì cứ giết đi, mắc gì phải vứt vào trong sông, đừng để lão nương bắt được!”Thẩm Bình vội vàng nói:"Vu đạo hữu nói nhỏ nhỏ, để tránh rước họa vào thân!”Vu Yến cũng là một quả phụ sống một mình, nhưng tu vi của nàng đã đến Luyện Khí tầng năm nên cũng không sợ hãi gì, khinh bỉ nói:"Thẩm đạo hữu, sao ngươi lại nhát gan như chuột vậy, có cái gì phải sợ, hừ, có thể làm như vậy khẳng định tu vi không cao, đơn giản là muốn dùng thi thể thê thảm của tu sĩ để khiến mọi người khủng hoảng, sau đó đục nước béo cò!”Thẩm Bình liên tục đồng tình, trong lòng cũng đoán như vậy.
Nếu là kiếp tu cao cấp ra tay, cơ bản đều sạch sẽ lưu loát, sau đó cũng sẽ dùng độc dịch ăn mòn hoặc hỏa cầu thuật xử lý thi thể, không kịp xử lý, cũng sẽ ném ở xa xa, không thể nào lại cố ý ném ở trong sông Hồng Thạch được.
"Thẩm đạo hữu, ngươi còn Hộ Thân Phù không?"Vu Yến bỗng nhiên hỏi.
Thẩm Bình ngẩn ra, nhìn về phía Vu Yến.
"Vu