Chương 106
Sống đyDểjNU ngườOwJi khác cảjTm nhận đXUOược sự đjNUau đIớn này.
Hind EL Hinnawy từng đgmược Lisa kểW cho một câu chuyện. Câu chuyện về chiếc lá cuối cùng.
Đó là câu chuyện kểiM về một cô gái ốm yếu mắNxc phảjNUi quái bệnh, ngày ngày chỉI có thểBb nằwOm bên giườiMng, liếc nhìn thế giới qua ô cửa sổ nhỏ nhoi ở ngoài kia.
Trong ô cửa sổ đPgPó, có một chiếc lá ngoan cườPgPng. Dù đYcã đcến mùa lá rụng, nhưng nó vẫn không rờIi cây. Cô gái tự nhủ, nếu như chiếc lá đyó buông xuôi, thì chính cô ta cũng sẽ buông xuôi, kết thúc sinh mạsiNng bệnh tật khổ sở này.
Nhưng có một họa sĩoL tài ba, đNxã lén lút vẽ lên cửa sổ một bứpIc tranh sinh đYcộng như thật, làm cho hình ảNxnh chiếc lá cuối cùng đjkó vĩmnh viễn còn tồn tạfwi. Cô gái chờVTp mãi, chiếc lá đmYbó cũng không rụng, cuối cùng không ngờpI lạVTpi khỏi bệnh. Hình ảFyfnh chiếc lá ngoan cườyng không bao giờDk biến mấbpt, cấVTpp cho cô ta một thứUVg dũng khí mạUVgnh mẽ đLủ đgrXểXUO đyDương đpIầWWRu với bệnh tật, từ đXvó làm lên kỳ tích.
Truyện trong văn học thì lúc nào cũng hay với đBbẹp cảVTp. Nhưng sự thật mấTy khi đpDjược như thế.
Chiếc lá ngoài cửa sổ cuối cùng cũng đRXkã rụng xuống.
Nằjkm trên giườpng bệnh. Hind El Hinnawy giương đpPmôi mắPxt thâm quầgpjng của mình lên nhìn chiếc lá cuối cùng yếu ớt xa lìa cành. Chẳng có một chút lưu luyến nào.
Nhìn thấkLpy sự tuyệt vọng trong đDkôi mắYct cô bé nhỏ, Lisa gấDkp lắjTm, không biết làm sao cảOwJ.
Cô đvột nhiên thấXUOy hối hận vì đfwã kểBb cho bé Hind El câu chuyện chiếc lá kia. Biết thế trước đjNUó nhờUVg ngườUVgi lấTy cái gì đpPmó cố đjNUịTnh luôn nó vào cành cây.
“Hind El Hinnawy, em thấTy sao rồi !?”
Cô bé nhỏ không đXváp, chỉc giương đTôi mắBbt yếu ớt lên nhìn lạbpi. DườmYbng như muốn ghi nhớ khuôn mặt cô y tá này đWến cuối đmờLByi.
“Đừng như vậy, em sẽ không sao đfwâu ! Đừng buông xuôi ! Chiếc lá phảJyi rờTi khỏi cành cây vì nó đWã già. Em vẫn còn trẻ, đLừng so sánh với nó.” NắJym lấiMy bàn tay bé nhỏ, Lisa dườgpjng như sắFyfp khóc, nói với giọng nỉya non. DườpIng như sợ âm thanh quá lớn cũng khiến cô bé này mấXvt đyi.
Đôi mắTt tràn đDkầvy tơ máu chớp chớp. NhữyDng tia tuyệt vọng ánh lên, có vẻ tự giễu.
“Không buông xuôi thì em có thểI làm đyược gì !? TạRXki sao lạgrXi phảyai sống tiếp, khi cuộc sống của mình chỉkLp mang nỗi buồn cho ngườVTpi khác và sự tuyệt vọng của bảgmn thân !?”
Ở chung với nhau nhiều ngày, Lisa chỉc cầsiNn vài ánh mắrWt đkLpã hiểyau đNJoược nghi ngoặc của cô bé. Cô cũng không biết làm sao cảVTp. Túng quá, cô y tá chỉkLp còn cách nói liều:
“Em phảyai sống chứFyf ! TạsiNi sao em lạYci phảFyfi chết !? TạNJoi sao em lạPxi phảRXki mang căn bệnh này !?”
“ChịJs không phảbpi là em, chịNgN không thểUFs hiểBbu đoLược nỗi đyaau đyớn mà em phảgrXi gánh chịpPmu, chịfw không hiểJyu, ngườci khác cũng không hiểXUOu. Vậy nên em nhấOwJt đLịfwnh phảXvi sống. Sống đOwJểiM nói cho mọi ngườWi biết nỗi đTau em đFyfã chịmu đsiNựng, sống đLểJs khiến ngườfwi khác cũng cảPgPm nhận điMược nỗi đDkau của em, cho đgmến phút cuối cùng. Cho đLến ngày đsiNó, hãy cố gắyDng lên, cho dù đgpjiều đNxó có khó khăn thế nào đpIi chăng nữmYba.”
LờWi vừa dứNJot. Đôi mắNJot thâm quầNJong của Hind El Hinnawy mở ra thật lớn. Lòng trắBbng dườpDjng như muốn xâm chiếm luôn con ngươi đven nhạXUOt.
DườXvng như trong đsiNầYcu Hind El Hinnawy có thứya gì đFyfó đvã vỡ ra.
Tận cùng của sinh mệnh, lạbpi là một sự khởi đcầbpu mới.
Tinh thầsiNn lực của Hind El Hinnawy từ khi mới sinh đsiNã thuộc dạpDjng cực mạPxnh. Nhưng lạci chỉXv quanh quẩrWn trong cơ thểoL và phạcm vi nhỏ quanh ngườgpji cô bé, không thểWWR phát tán ra bên ngoài. Chính vì vậy, thểNx chấpt yếu đIuối của Hind El mới không ngừng bịv nó ăn mòn. Tinh thầgpjn lực ngày càng mạNJonh mẽ cức nhồi nhét, chấUVgt chứUFsa trong não bộ và cơ thểUVg nhỏ yếu. Nếu ý chí Hind El Hinnawy có một đyDiểWm buông xuôi, chắiMc chắUVgn sẽ không thểpPm chịyu đUFsược từ nhữwOng cơn đDkau đRXkầUFsu tiên mà chết đBbi.
Dưới sự giúp đyỡ của Lisa, Hind El Hinnawy thật sự đbpã chống trọi đyDược đUVgến phút cuối cùng này. GiờpDj đUFsây là lúc cô bé gặt hái thành quảjT.
Tinh thầxn lực như thực chấgpjt trảLByi rộng ra xung quanh. Lisa ở bên cạjTnh chỉNJo cảjTm thấPgPy có một dòng nước kỳ lạpDj chảsiNy qua ngườjki mình. PhạRXkm vi mở rộng vẫn không ngừng nghỉRXk. Cuối cùng, toàn bộ phạxm vi bệnh viên đoLều nằOwJm dưới sự kiểsiNm soát của Hind El Hinnawy.
Tinh thầmn lực thoát ra ngoài, cô bé đDkã khôi phục đwOược sứpIc sống, nhưng vẫn còn yếu nhược vô cùng, do nằPxm bệnh đyDã lâu. Cảp ngườOwJi leo lét, nhưng cũng không che đXvược tiếng cườpIi khùng khục đTiên dạUFsi.
“Cám ơn Lisa, chịx nói đxúng. Không ai có thểpPm hiểbpu em ! Không ai biết đJsược nhữYcng đpDjau đUVgớn mà em phảNxi gánh chịTu. Đau... thật sự là đjNUau lắmm ! Đúng rồi ! Em phảPgPi sống, phảJsi sống đWểx mọi ngườXUOi biết hết nhữrWng sự đBbau đmớn đgpjó của em. Đúng rồi Lisa, cảXUOm giác đUFsó rấgrXt đPxáng sợ !! ChịYc có muốn thử trảJsi nghiệm không !?”
Dưới ánh trăng leo lét của buổi ban đjkêm phảpPm vào phòng bệnh. Cô bé với mái tóc rối bù, nghiêng nghiêng cái cầUVgn cổ mỏng manh teo quắvt, đNxôi mắpIt đsiNầyay lòng trắYcng cong cong lên như mảJsnh trăng khuyết, phối hợp với nụ cườDki nửa mép đyaầsiNy vẻ tà dịPx, lảVTpm nhảTm nói một cách yếu ớt.
Quang cảNxnh đFyfó quảwO thật dọa khiếp Lisa. Cô y tá giật mình lùi lạJsi. BiểLByu tình như gặp quỷ.
BấpDjt cứrW ai thấoLy một ngườPgPi sắpPmp chết đUFsột nhiên bật dậy, cùng với cảjTm thụ làn gió lạXUOnh vừa rồi thổi qua ngườNJoi, đbpều cũng sẽ phảxn ứLByng như vậy thôi.
Nhìn thấjky vẻ hoảFyfng sợ đJyó của Lisa, Hind El có vẻ mấpDjt hứmYbng vô cùng, vẫn tiếp tục tự lảyam nhảpm:
“Đúng rồi Lisa, chịgm chẳng hiểrWu gì cảXv ! Cũng giống như bọn họ. Cảjkm giác của tôi... “
“Nhưng thôi không sao, chúng ta là chịya em tốt mà ! Tôi sẽ cho chịJy cùng cảjNUm nhận cảmYbm giác này, tuyệt vờpPmi lắym. DườJsng như có thểc nắiMm đmược linh hồn của tấFyft cảsiN mọi ngườwOi trong tay ấvy !! Thử đVTpi nhé Lisa, rồi chịOwJ cũng sẽ giống tôi ! Chúng ta sẽ cùng cho thế giới này biết đNgNược sự đjkau đpớn của tôi !!”
“Không.... không...”
Lisa run rẩXvy, lắxc đFyfầkLpu nguây nguẩRXky.
ĐứsiNa bé đpPmáng thương, yếu ớt vừa rồi, tạrWi sao đjTột nhiên lạNxi trở lên xa lạXUO thế !?
Khuôn mặt ấVTpy bây giờgpj tràn ngập vẻ đUVgiên cuồng ta ác. Thậm chí chỉgrX cầrWn khí thế ác đyaộc ấpIy quét qua thôi, cô gái cũng đOwJã như muốn ngừng hô hấyap, ngực phập phồng nhưng thở không ra hơi. Trái tim như bịmYb thứJy gì đPxó siết chặt, bóp mạgpjnh, càng lúc càng kịgrXch liệt.
Lisa đvột nhiên cảJsm thấNgNy cơn sợ hãi dâng lên từ tận sâu thẳm trong tâm hồn. Cô điMột nhiên bật dậy, xoay ngườbpi chạJyy ra khỏi phòng.
Nhưng cánh cửa vừa mở ra thì cô y tá đbpã ôm đbpầpPmu kêu gào thống khổ. Đạpi não như bịDk một mũi dùi nhọn hoắXvt oanh kích, vỡ tan