Chương 120
LĩGYnh vực của kẻ phảln bội.
Khi mặt trăng lên cao, cũng là lúc khỏang không bên ngòai hòan tòan chìm vào yên tĩtUnh.
Hắhn và anh trai cùng nằgm trên chiếc giuờTVng gỗ ọp ẹp, hé mắtst nhìn qua khung cửa sổ khép hờtGQ, tận mắwt thấtUy con phố hoang vắqCpng, như một ngôi làng chết.
Nhà nào cũng tắtGQt đWWyiện, quá âm u rồi.
“Anh nè, mấly giờent thì ông ba bịkh mới đaGến vậy !?”
“Ai biết, có lẽ lúc mặt trăng lên cao, tròn nhấWTht !”
“TạUi sao mọi ngườhi lạYi sợ ông ấGtWy thế !?” HắqGQn khi đGYó hỏi với vẻ tò mò. Dù chưa gặp đGfguợc cái nhân vật bí hiểkhm mà mọi ngừơi vẫn hay đghem ra dọa nạFut trẻ con trong các câu chuyện dân gian kia, nhưng ngườpgti lớn đPeã thành công khi reo rắtUc cho hắQaEn cảWThm giác sợ hãi mỗi khi nói đxoqến ngườmgi đCehàn ông đqGQó.
“Ngủ đUi, không thì ông ba bịTV sẽ đtến bắpGWt con đoGli đPeấqCpy…”
“Học đfi, nếu không học giỏi ông ba bịCeh sẽ đqGQến bắoGlt mày đTVi đvtấyCpy…”
“Nếu không ngoan thì ông ba bịtqx…”
ĐạqGQi loạtqxi vậy.
Nhờxoq ơn ngườtqxi lớn, trẻ con trong khu nghe thấhy mấYy danh từ liên quan đGZến nguờwi đUàn ông đGó, đkhứhDa nào cũng như đentứtqxa nào,sợ một phép hết cảCeh. Không có ngoạCvmi lệ.
Hai anh em nhà này cũng vậy.
Đối với câu hỏi tò mò của cậu em, ông anh nghĩqGQ mãi cũng không ra. Trong đUầTVu nó, chỉkh biết rằYng ông cụ khốt đUó vô cùng đWTháng sợ, nhưng sợ thế nào thì chảFu ai biết, mà cũng có lẽ, với trẻ nhỏ, bịWj bắtUt xa bố mẹ cũng đGtWã là việc đFuáng sợ vô cùng rồi.
Ngẫm nghĩqCp một hồi, anh trai đFuưa ra một đaGáp án khá mơ hồ.
“Có thểgw tạhDi vì ổng trông xấtsu trai quá, giống như mấtGQy tên hủi hay đoGlến làng ăn xin ấQPy, phảmgi rồi, gương mặt của ông ta chắUc phảpgti kinh dịXtX lắlm… giống mấxoqy mụ phù thủy đghộc ác !”
Hắtsn khi đtUó gật gù, ra vẻ đtUã hiểQaEu, nhưng thực ra có hiểgu quái gì đlâu, với hắtUn khi đGtWó, nhữTVng lờqCpi mà ông anh hơn hai tuổi này nói, luôn đUúng.
Còn hắentn hiện tạUi, tựa bên khung cửa, khoanh tay ngẩtng đQaEầQPu ngắhm vầkhng trăng trên cao, đGtWểG ánh trăng sáng rọi xuống khuôn mặt thanh tú của mình, giống như một kẻ thành kính nhờhPF ánh trăng ấXtXy tẩTVy trầCehn và rửa tội.
Đối với câu hỏi của mình khi đljó, giờaG đCehây hắaGn lạti có một đUáp án khác.
“Họ sợ lão vì họ sợ chết !” HắTVn lạhPFnh nhạCeht nói. TấGfgt nhiên, nguờGtWi nghe vẫn là True Queen trong cơ thểh Linh.
“Nhân tính là vậy mà ! Có ai không sợ chết đyCpâu !?”
“Tôi không sợ, cô không sợ, Lục Vân Tiên cũng không sợ !”
“Chúng ta còn là con ngườtqxi sao !?” Linh cuờGfgi khẽ.
“Ít nhấQaEt về mặt hình dáng vẫn là vậy.”
…
Hai anh em trên chiếc giườwng nhỏ vẫn đhDang trò chuyện không ngừng. Dù ông anh đGZã bảWjo đkhứFua em nên đlji ngủ sớm, nhưng có vẻ hắGfgn vẫn nhấPet quyết thứXtXc đvtến đgêm đqCpểent xem ông ba bịY. CảtUm giác giống như ngườGZi ta trợn mắqGQt thứtUc khuya đGêm 30 đjểgw xem bắWWyn pháo hoa vậy. Sau một loạyCpt các câu hỏi của hắGtWn, anh trai cũng đfành từ bỏ ý đljịGtWnh khuyên nhủ, thành thật mà tiếp chuyện cảqCp đGtWêm. Cảent mấQPy cuốn truỵên mua vội lúc chiều cũng quên đwọc.
Mấffy câu chuyện của trẻ em nghe thật vô vịQaE. HắhDn rờWWyi khỏi căn phòng này, tiến sang phòng bên cạGtWnh.
Thế nhưng, cửa lạGYi không mở đCehuợc.
King nhíu mày, tiếp tục tiến ra ngòai đkhuờhng lớn, nhưng cửa nhà cũng không mở đnkBuợc nốt.
Mấft vài phút hắEln mới hiểnkBu ra. Thế giới này xây dựng dựa trên tầqGQm nhìn của hắGtWn khi đhDó, nếu cậu nhóc kia chỉWWy nằtUm trên giườwng, tấaGt cảgw nhữGng nơi hắwn có thểoGl đEli tới chỉl nằtsm trong phạkhm vi nhìn ra của chiếc giườtng đffó thôi. Có lẽ ngòai căn phòng hai anh em đghang nằpgtm này, mọi thứGY sau nhữljng bứljc vách kia đhPFều chỉQP là các khỏang không đenten kịBqt.
Ông hàng xóm cũng vậy, con chó trong chuồng, con mèo trong ổ hay thậm chí cảTV cha mẹ hắqGQn bên kia vách tườqCpng – nơi vẫn vang lên nhữqCpng tiếng thở đWThều đGều kia cũng vậy. Đều chỉg là nhữCvmng khỏang không đQaEen kịhDt mà thôi. TấGYt cảtGQ đGYều chỉGfg là hư vô.
Vì họ vốn đQaEều đhã chết từ lâu lắtGQm rồi.
Họ hiện tạvti, kểl cảts ông anh đentang nằWWym tán phét với cậu bé kia, cũng chỉgh là nhữElng hình ảFunh giảent lập dựa trên trí nhớ của nó thôi.
Tấfft cảWj đGYều là giảvt.
Thế giới này là giảh, con nguờFui là giảgw, sự kiện cũng đlã đhDuợc lập trình sẵffn. Điều này dĩtqx nhiên hắFun biết từ đtsầGYu, hắBqn cũng chỉtGQ đPeịpGWnh làm ngườtGQi xem bấGtWt đQPắQPc dĩent của bộ phim ký ứFuc này thôi, nhưng chẳng biết từ lúc nào, thân hắtn đaGã hòa nhập luôn với các nhân vật trong phim rồi.
Chìm đghắElm vào thế giới này rồi mới thấGy đnkBuợc nó bé nhỏ, hạGfgn hẹp thế nào… rồi cũng vì thế mà cảTVm giác mấght mác cứU thế kéo đxoqến.
Chẳng vì cái gì cảxoq.
Có lẽ hắqGQn kỳ vọng nhiều thứl hơn. Chẳng hạEln như đYi qua nhìn ngắoGlm lạpGWi cha mẹ mình một lầCvmn nữffa, hay dạWTho quanh con phố này chẳng hạFun.
Đột nhiên có ngườtGQi vỗ vai hắffn. King sực tỉFunh, nhíu mày vì đvtoạln thấhPFt thầQPn vừa rồi, sau đPeó quay lạenti. Linh đGfgang nhìn hắyCpn, trong ánh mắGfgt cô, hắtGQn cảCvmm nhận đPeược cái cảtUm giác hiền từ, như ngườGYi mẹ nhìn con cái của mình, trong một thóang, tâm tỏa – khóa trái tim như tan chảffy, hắWWyn buột miệng thốt:
“Cảtqxm ơn…”
Linh lắQaEc đElầWju, mỉfm cườCehi:
“Việc nên làm mà.”
“TạGZi sao phảWji làm nhiều thứt cho tôi như vậy !?”
“Anh là lý do em sinh ra, không làm vì anh, còn làm vì ai nữpgta đhDây !?”
Đáp án mơ hồ, khó phân thật giảFu, nhưng King bỏ qua nhữGng băn khoăn rấwt nhanh. HắaGn không bao giờY tin tưởng ai đGtWuợc hòan tòan, nhưng chỉFu cầkhn biết, cô gái này sẽ không bao giờoGl hạgi mình là đqCpuợc.
Phảtsi rồi, từ trước đUến nay, mọi việc cô ấqCpy làm, đGtWều là vì tốt cho hắGtWn.
Đột nhiên gió nổi lớn, khiến nhữXtXng cánh cửa ọp ẹp rung lên bầgwn bật, cắGfgt ngang luôn đPeoạtUn đGối thoạUi của bọn họ. Hai ngườPei nhìn nhau hiểTVu ý, cùng lúc chạYy tới khung cửa sổ, dưới cánh cửa hé ra, lá cây bay xào xạoGlc, từng con quạf lượn lờhD đoGlậu trên khắghp nhữUng cây cột hay tấPem biểWWyn trong làng, báo hiệu đCvmiềm xấtGQu rõ ràng.
“Đến rồi !” Linh hạPe giọng.
King không nói gì, ánh mắfft hắqCpn như cây đtinh găm chặt vào thân ảoGlnh già nua trên chiếc xe đGạmgp đTVang từ từ tiến lạwi gầhDn đTVườvtng lớn kia. Máu trong ngườoGli bốc lên, rục rịTVch muốn đElộng. Hocmoon trong cơ thểh dâng trào, như muốn cưỡng ép bộ não ra lên cho tay chân đUến đyCpó, nghiền nát bóng dáng đvtó ra.
Nhưng tấWWyt cảqCp nhữpGWng thứoGl này chỉgw là ảho cảYnh mà thôi, hắCehn vẫn còn chưa mấqCpt lý trí, âm thầFum gật đyCpầGfgu rồi cứPe thế ở yên bên khung cửa, dõi mắtUt nhìn theo.
Chuyện kế tiếp không khác lắGtWm so với trí nhớ của hắghn. Câu chuyện về thầhDn chết này hắmgn đtGQã từng kểCeh một lầGtWn. (xem lạlji phụ chương 5 – chuyện kểxoq của vịXtX vua.)
Trí nhớ của hắGn cũng bịtqx ngắBqt quãng từ đvtoạentn này, hắGZn chỉBq còn nhớ mình đxoqã quá sợ hãi mà ngấjt đaGi, đhPFến khi tỉCehnh lạCehi thì xung quanh chỉpGW còn mỗi hắtn sống sót.
...
Mọi thứtU bắfft đvtầqGQu hỗn loạhPFn. KểtU từ khi lão