Chương 121
Biến cố
“Ông là đkJdồ ngu ngốc, sống đZHược bao nhiêu năm rồi vẫn chỉtm là thằiZMng nông dân quèn, vô dụng thế thì đKRừng sống nữZeoa, đRiRểWE cho lão ấmty dẫn đbKni luôn đpi !!!”
Choang...
“Bà là con mụ vô dụng, ngoài ở nhà làm việc vặt thì bà còn biết làm gì khác !? Bà mới nên chết đZHpi mới đojPúng !!! Nhanh cút theo lão ấay đnBZi !!”
XoảdWGng...
Tiếng lưỡi cuốc va chạdWGm với con dao, tiếng mũi dao dâm vào nóc vung, tiếng nông cụ trở thành hung khí đaểkB con ngườiFmi gây tổn thương cho nhau.
Hai ngườKRi này đHã từng là vợ chồng thắnzm thiết trong một căn nhà nhỏ ấYpm cúng. GiờBzZ đnBZây dưới tác đPlộng của lĩltknh vực phảnzn bội, lập tứmtc trở thành cừu đaCịFXch không chết không thôi. Nông cụ, vật dụng thô sơ đZHều đZHpược họ sử dụng nhuầFXn nhuyễn, giống như vũ khí bao năm trong tay binh sĩt, tiềm năng con ngườBlZi cũng đWEược cừu hận thúc đJAẩay, mỗi một đYpòn đaánh của họ phảojPi bằaCng ba đzến năm lầWEn toàn lực mỗi ngườkJdi lúc bình thườmtng.
ChỉZHp có đxXiều, khảltk năng chịiFmu đbKnựng của cơ thểUkb không nâng cao đZagến như vậy. Chẳng mấltky chốc tiếng thịKRt rách bắnBZt đMBdầHu vang lên, kèm theo tiếng xương nứiZMt vỡ thê lương, hai ngườqMUi dườojPng như đZHều chẳng biết đBzZau đxXớn. TấdYt cảH nhữKRng gì họ muốn làm bây giờPl là: Giết chết kẻ trước mắXt.
Chỉmt cầln lão – mụ ta ngã xuống, tử thầdYn sẽ có linh hồn mang đHi, mình sẽ đFXược sống – không phảFXi sao...
Ý chí thúc đJAẩty cơ thểBlZ, bảZeon năng cầJAu sinh bịnBZ bứnBZc ép dưới nỗi sợ hãi lan tràn khiến cho họ không thểH kiểzm soát hành vi của mình nữZHpa. Cái gì gia đaCình ấRiRm cúng, cái gì tình nghĩkJda vợ chồng bao năm, cái gì là ngườZHpi trong một nhà, con cái – mái nhà – tấtt cảz đHều vô nghĩPla. Chỉtm có tiếng đZagộng do vũ khí áp vào ngườZHi đPlối phương mới là thứt thiết thực nhấWEt chứnzng minh cho sự tồn tạPli của họ.
Thật đXáng buồn thay – lão già và con mụ trong miệng hai ngườltki này – một ngườnBZi là mẹ hắdYn, còn ngườxXi kia là cha hắpan.
ĐứZagng giữBlZa chiến trườkBng thảZagm thiệt, ngươi đojPâm ta chém, kẻ cườpi man rợ, ngườtmi kêu thảlm khốc, King giống như một hòn sỏi giữHa bờZag cát, hoàn toàn chẳng liên quan. Ký ứFXc của hắkJdn về tấXt cảnz nhữlng ngườjai này vẫn còn lưu lạdWGi, nhưng thờdWGi gian đpaã quá lâu, đpaủ đtểPl hắpan chẳng còn chút cảmtm tình nào với nhữJAng ngườdYi từng là hàng xóm láng giềng, đFXồng thôn thân thiện này nữMBda.
Linh chẳng biết đXã biến mấkJdt từ lúc nào. Có lẽ nhữBlZng gì sảojPy ra sắHHp tới, cô muốn hắZagn tập trung nhìn xem, vậy nên đxXã ẩiZMn thân đGki, tránh cho hắWEn phân tâm.
ĐứnZng ngạXo nghễ giữtma quảang trườHng toàn máu phun thịPlt bay này, King vẫn giữl vẻ thờdY ơ lạXnh nhạXt như vậy, chỉJA có đpaiều trong lòng hắZHpn, thứKR cảtm xúc sợ hãi, bấpat an vẫn đHang dâng tràn từng tý một. Nếu không phảpai chân lý ứZeoc chế xuống, hắltkn có lẽ cũng sẽ không tự chủ đHHược mà làm ra vài hành đZagộng kỳ quặc, giống đgjám ngườnZi nơi đMinây.
NgườWEi trúng phảnzi lĩZHpnh vực phảltkn bội, suốt đFXờGki sẽ lưu lạHi bóng ma thật lớn, khiến họ trở lên khó tính, cộc cằpn, không còn tin tưởng vào bấojPt cứHH thứFX gì. Nhiều năm trước hắFXn điZMã nằgjm trong lĩojPnh vực này một lầRiRn, nhiều năm sau hắMinn lạBzZi chứHHng kiến sự khủng khiếp của lĩltknh vực này một lầltkn nữMina, nhưng gì bịWE chân lý áp chế xuống điZMang rục rịnZch lay đkJdộng, muốn bùng nổ.
Nhưng nguyên nhân lớn nhấPlt có lẽ vẫn là do đbKnứXa bé đlang run rẩkBy ở góc giườjang kia.
Cảnzm xúc của hắZHpn và đnZứFXa trẻ này vẫn đRiRược kết nối với nhau, thông qua linh hồn của một ngườdYi bình thườnzng có đZHủ thấtmt tình lục dục, bởi vậy hắmtn phảBzZi chịHu tấaCt cảPl nhữHng gì mà đdYứla bé này cảGkm thấtmy.
Vì nó chính là hắHn hồi nhỏ.
Thật lạRiR vì sứiZMc mạJAnh tâm tỏa của chân lý cũng không thểPl ngăn chặn đkBườHHng truyền một chiều gầXn như là cưỡng chế này. Có lẽ nhữeYxng cảPPqm xúc này vốn đXã ở bên trong ổ khóa, trực tiếp tác đXộng đaến hắaCn, nên đXã lách luật đnZược con mắtt chân lý.
Dẫu vậy, sống biết bao nhiêu năm, nhữtng cảWEm xúc của một đPlứbKna trẻ thì cũng không quá lay đeYxộng đnZược hắzn. King không có mấZeoy biểZeou hiện đZeoặc biệt, chỉeYx lẳng lặng đdWGứXng ở một bên tiếp tục xem bộ phim bấgjt đBlZắMinc dĩdWG này.
“Anh ơi !! Sao bố mẹ lạJAi đXánh nhau !?” “HắHn khi đzó” mếu máo hỏi. Trẻ nhỏ bịa ảkBnh hưởng chậm hơn, nên lúc này hắYpn vẫn giữeYx đnzược lý trí.
“Làm sao anh biết, nhưng ở yên đPlấBlZy, đZeoừng ra ngoài, và khóc bé thôi, mọi ngườxXi đxXều đBzZiên hết cảiFm rồi, nếu họ phát hiện ra chúng ta là chết chắaCc đPlấkBy !!”
Trẻ nhỏ cũng sợ chết. Thậm chí đeYxôi khi còn sợ chết hơn cảaC ngườnZi lớn, vì chúng không hiểZeou chết là như thế nào, sau khi chết sẽ đaCi về đMBdâu, không biết lạBzZi càng sợ, bởi vậy câu răn đZage này vẫn có tác dụng. Dù đbKnang nứUkbc nở, hắojPn khi đxXó cũng đYpành kềm nén lạJAi, tận lực rúc vào phía sâu trong gầnZm giườKRng. Nhắjam mắPlt lạWEi, hai tay bịpt tai đXểz không phảiFmi nghe thấnzy nhữFXng âm thanh chửi bới, va đpaập oang oang bên ngoài nữMBda.
HắqMUn khi đzó thầBlZm nghĩdY có khi đpây chỉBlZ là một giấFXc mộng thôi, nhắPlm mắzt vào mà ngủ đnZi thì mọi thứKR sẽ chìm sâu vào bóng tối, mở mặt ra thì mọi vật sẽ tươi sáng trở lạxXi. GiấMinc mộng là ước mơ, cũng là nơi đbKnểp trốn tránh sự thật, khi không còn cách nào, bấBzZt cứHH ai cũng đaCều sẽ nhớ đBlZến nó. HắqMUn khi đBzZó cũng vậy.
Sau một hồi thóa mạp, mạWEt sát nhau, nhữaCng tiếng đaộng bên gian ngoài cũng đtã biến mấbKnt hết. Chỉnz còn lạxXi tiếng thở thoi thóp của hai con ngườHHi đUkbã cạZHpn kiệt sinh lực, cùng nằZHm trên vũng máu mà hấnBZp hối.
Khi hắZeon và anh trai ra đPPqến phòng ngoài, hai đaCứqMUa trẻ lặng thinh nhìn hai cái xác bấMBdt đPPqộng trên sàn nhà. Máu chảdWGy đlến đmtôi chân bọc trong tấdYt rách của hai đJAứaa, vẫn còn âm ấxXp. KhứBlZu giác và thịxX giác bịRiR mùi máu và màu máu xung kích đYpến nỗi muốn nôn mửa, nhưng hai đbKnứtma không còn tâm trạojPng đkJdâu đkJdểojP làm vậy. Hai anh em nhào tới ôm lấtmy nhữWEng thi hài đqMUã từng là cha – mẹ chúng, cũng mặc kệ nhữKRng vết máu tanh hôi, tận tình rửa chúng bằiFmng nước mắqMUt của mình.
“Bố ơi... mẹ ơi...”
“Bố mẹ tỉxXnh lạWEi đti !!!....”
“Bố mẹ đXừng bỏ bọn con lạMini mà !!!”
“Đừng bỏ bọn con một mình mà !!!!”
“Oa....oa....”
NhữkJdng tiếng gào khóc tê tâm liệt phế như muốn chấzn đnzộng cảkJd căn nhà nhỏ, hai anh em gào thét như muốn xé nát cổ họng nhỏ nhoi của chính mình, mặc kệ mọi thứmt xung quanh, lúc này đltkây hai đPlứHa chỉqMU muốn cha mẹ mình sống lạMini, nỗi sợ hãi với thầnBZn chết, sự cảaCnh giác với nhữKRng ngườnBZi hung bạlo xung quanh, đdWGều không còn quan trọng nữXa...
Chỉa cầpan bọn họ sống lạxXi thôi...
Mọi thứdY khác làm sao có thểqMU so sánh đnBZược với ngườnBZi thân trong gia đJAình chứtm.
Gia đtình như một con ngườGki hoàn chỉnBZnh, mỗi một thành viên như thểZeo chân tay trên cơ thểGk đaó. Dù mấMBdt điZMi bấiZMt cứqMU phầpan nào, đqMUối với ai cũng là việc không thểnz chấmtp nhận. NgườnZi chưa từng có gia đRiRình sẽ không thểPl hiểgju đmtược cảjam xúc khi một gia