Chương 125 Mộng ảIMo nhân gian
Đây là một thành phố yên bình.
Ở trong một quán cafe nơi đZlhầTEu đNườWng đTông đWMfúc, bên trong có rấMRwt nhiều ngườRtki, mọi ngườhti nói chuyện với nhau nhỏ nhẹ mà lễ phép, bên ngoài trờuMLi đLang mưa lâm thâm, xe cộ chạwuwy chầRYZm chậm qua ngã tư đLườRYZng, cầxkn gạWMft nước đrIong đzTưa...Đèn xanh, đwuwèn đhtỏ thay đMnổi, đvYám ngườhui chen chúc, vội vàng, có ngườbWii cầnrDm dù, có ngườbWii dùng cặp công văn che đYYxầWu mình chạrIy chầhum chậm, các cô gái dừng lạTEi trước cửa thuỷ tinh dưới mái hiên một lát, nói đzTùa vài câu rồi lạzHki chạWy đWMfi...
Tóm lạuMTi, mấWy ngàn, mấfoy vạTNn ngườnrDi khác nhau đNbuang trảuMTi qua cuộc sống của mình tạtTi thành phố này, giữWMfa sự chật chội, chen chúc đnrDó mọi ngườzTi lạwBIi có thểHY cảpm nhận đWược một cách chân thực rằihzng mình là một thành viên tạKo nên thành phố này, mọi ngườLRRi sinh sống cùng một nơi với nhau...
Thanh niên áo trắIMng đBKứYng che ô trước cửa một tòa công sở nhỏ, lẳng lặng ngắMm nhìn nhữbWing ngườhui phụ nữRYZ đti giày cao gót, đNbueo tấTt chân vừa mới tan việc, bộ dạTEng hơi bối rối trong mưa càng làm cho các nàng trở nên gợi cảYYxm hơn... Nhưng chỉMq thoáng qua, không có ai thật sự lọt vào tầRtkm mắnrDt của hắbWin.
Cho tới khi một cô gái khí chấMt thanh lệ, áo trắLRRng quầZlhn đGNVen, gọn gàng mà lịfoch sự ung dung đHYi ra cửa, hắMnn mới mỉRtkm cườihzi tiến lên, tay cầTm ô nắuMTm chắTNc hơn một chút, tránh đBBGểM nhữihzng cơn gió vô tình thổi qua làm nó nghiêng ngảDg.
“ChờRRT lâu không !?”
“Không có gì.”
“Thật ngạuMLi quá, vịwuw sếp mới đrIến rấwBIt hắMqc ám, yêu cầWu tấMqt cảW nhân viên ở lạRYZi đMRwểMRw đvYối chứMRwng báo cáo cảRRT ngày nên...”
“Ừm, không sao mà !”
“Thật tình...”
Cô gái thở nhẹ ra một hơi, mang ý cườvYi nồng đGNVậm, không biết vì hành vi giảTi thích vô nghĩRRTa vừa rồi của mình, hay do sự rộng lượng của chàng trai. Hai ngườZlhi không nói thêm gì nữLa, chỉt sóng vai dưới chiếc ô nhỏ, cùng bước ra cổng lớn.
Có đkôi khi, gió mạBBGnh hắpt qua, nước mưa lạzHknh lẽo theo đMó thổi tới làm bộ quầnrDn áo hai ngườxki đhuang mặc bắTEt đihzầGNVu ẩwBIm ướt, dù sao thì chiếc ô cũng khá nhỏ, không thểuML che chắzTn cho cảYYx hai. Thế nhưng thân nhiệt từ ngườfoi bên cạtTnh lạihzi mang lạlpi cảfom giác tương phảwuwn, dễ dàng xua đTNi cái lạzTnh lẽo ấMqy, hai ngườnrDi không tự chủ đMược mà nhích lạBBGi gầYYxn nhau hơn, bước chân vẫn không nhanh không chậm, mặc trờYYxi mưa gió, dầMqn dầNbun khuấRtkt sau đKườRtkng lớn, kéo theo bao cái nhìn ganh tịnrD của nhữRRTng ngườYi đYYxộc thân khốn khổ.
...
“Đánh đTNi, đGNVánh đihzi !? Không phảWi ngươi là giới hoàng sao !? Không phảIMi ngươi mạRtknh mẽ lắMnm à !? Không phảMni ta không đGNVánh lạRLi ngươi sao !?”
“Thế cái gì đihzây, cái gì đTEây, cái gì đNbuây !?”
Uỳnh Uỳnh Uỳnh.
Bóng dáng Richard thoắDgt ẩRRTn thoắRLt hiện, công kích tới từ mọi hướng xung quanh, đLôi tay hắMRwn bọc trong quầfong lửa hắRYZc hồng, xu thế cháy lên càng lúc càng dữfo tợn. Mọi công kích đRLổ dồn về phía cô gái có vẻ hư nhược đhtứpng chắMn trước quảRYZ cầWu đvYen bao bọc lấkwy một thiếu niên trong cơn mộng đNẹp, tuy phảIMn kháng yếu ớt, nhưng cô ấkWy vẫn không dờvYi khỏi vịlp trí một khắTNc nào.
“ĐứuMTa trẻ ngàn năm thống khổ, một lầvYn thôi, hãy tận hưởng giấRLc mơ bình dịbWi này một lầLn đnrDi !”
Queen mỉBBGm cườvYi thầWm nghĩLRR, đRYZối với công kích đRtkiên cuồng của Richard, cô coi như hư vô, thậm chí đYYxôi bàn tay đMã nhiễm lửa đNbuen, cháy xém không ra hình thù gì, vẫn không cảtTn trở tốc đzHkộ phòng thủ chút nào.
Richard thấYy đkwối phương không trảnrD lờDgi, càng nghĩp càng thấTy giống như mình bịihz khinh thườMng, vì vậy mà càng đkwiên cuồng đfoánh tới.
...
Khi về tới nhà đNã gầLRRn mườTi một giờMn khuya. Phố xá yên tĩMqnh, gió đnrDêm mát mẻ, trên con đMnườhtng không lớn lắYm chỉwBI thỉMqnh thoảkwng mới có ngườTEi qua lạNi. Ánh sáng của nhữMqng chiếc đnrDèn đhuườwBIng chiếu xuống nhạkWt nhòa, thỉxknh thoảhung còn ánh ti vi của một hộ dân hắKt ra, một vài thanh âm của ô tô vọng tới... Đây đrIúng là một thế giới chân thực và bình thườRLng, trông nó giống như ảDgo mộng vậy.
“Làm sao bây giờL !?”
MấtTt chìa khóa rồi.
Hắhun loay hoay lục tìm khắpp túi quầRRTn túi áo, nhưng ngoạlpi trừ vài tờnrD tiền lẻ thì chẳng có gì khác. Có thểNbu do thấuMLy cô ấGNVy về muộn nên hắihzn vội vàng khóa cửa, sau đlpó vì chạbWiy nhanh mà nó văng đxki mấnrDt !?
“Hay là chúng ta trèo tườxkng vào !? Hình như cửa sổ tầuMTng hai phòng em vẫn mở !?”
“Xin ngườwuwi, thế còn hai hàng song sắwuwt em bắYYxt anh gắihzn vào tuầzHkn trước !?”
“Ừ nhỉBK. Chỉxk tạTi cửa sổ đuMTểnrD ở tầLRRm thấTEp quá, đTNêm đMến mở ra, ngủ quên rồi lăn qua lăn lạZlhi dễ rơi xuống lắfom à...”
“BảDgn thiết kế là em vẽ chứihz ai !? Anh đpã bảfoo con gái không nên làm kiến trúc rồi mà. Em lạNbui cứL chọn ngành này, giờzT thấuMTy tác tạNbui chưa !?” Hắtn cằHYn nhằwBIn.
“Nhưng mà nó đIMẹp, không phảGNVi sao !? Anh không thấwBIy hàng xóm quanh đWMfây ai đTi qua cũng phảTNi nghía vài cái à !?”
“Họ chỉuMT ngắHYm bà chủ nhà xinh đRLẹp thôi !”
“Miệng lưỡi dẻo kẹo.” Cô gái nghe thế cườIMi rộ lên như hoa chớm nở, dẫu thế bàn tay vẫn vỗ chan chát lên lưng hắkn, nghe bạvYch bạhtch giữhua đtTêm yên tĩrInh.
Hai ngườlpi dườMRwng như đGNVã quên mấnrDt cái khốn cảMnh xung quanh, cứfo thế cườGNVi đRYZùa một hồi nữHYa, cho tới khi có ngườzTi đZlhi tới.
“Ồ, không phảBKi vợ chồng cậu bác sĩBK đkwây sao !? Hai ngườkwi làm gì mà cứRtk đHYứhung mãi trước cửa vậy !?” Lên tiếng là một bà lão lưng đWMfã còng. Bà sống một mình trong căn hộ đhuối diện hai ngườtTi, mặc dù hàng năm con trai bà đHYều gửi về một khoảkn tiền kha khá, xây đLRRược ngôi nhà to đTùng kia, nhưng bà vẫn mở một quán đMRwồ uống nho nhỏ, phục vụ mấNbuy đwuwôi trẻ tuổi đkwi qua tán chuyện và giảxki khát, hai ngườNbui cũng thườMnng hay lễ phép chào hỏi mỗi khi đlpi qua, vì vậy mà hai nhà coi như cũng quen thuộc.
“Sao !? MấMnt chìa khóa ấDgy hảMn !?”
“Được rồi, đlpừng đkWổ lỗi cho nhau nữMna, hai cô cậu lớn tuổi hết rồi mà vẫn cứht như trẻ con ấLRRy.”
“Hay là thế này, đRYZêm nay hai ngườbWii ngủ lạWMfi tạMRwi nhà tôi đBBGi, dẫu sao phòng trống cũng rấRLt nhiều. ngày mai là chủ nhật nên cũng không cầihzn đlpi làm chứW !? Sáng mai gọi đbWiiện báo thợ sửa khóa đxkến cũng đRYZược.”
“Không có gì phảRYZi ngạLRRi, bà này già rồi, các cô cậu có vận đMqộng kịWMfch liệt mấwuwy cũng không nghe thấky gì đYYxâu... mà cũng ráng lên có thằuMTng nhỏ đLRRi chứRL, cầWn thì ta sẽ trông nó giùm hai ngườkwi, nhìn tướng là biết cảIM hai chỉMRw biết có công việc rồi... đkwược rồi, đTNược rồi, ta đRRTùa thôi mà. Mau vào đLRRi, ngườRRTi ướt hết như vậy, cảMnm lạpnh hết bây giờkw.”
...
“Đôi tay như vậy, thấNbuy thế nào !? Đau không !? Khó chịuMTu lắkwm không !?”
“Ta cũng đihzang rấRLt đRYZau, linh hồn như bịtT xé rách ra từng mảbWinh, chốc nữwuwa thôi ta cũng sẽ không còn là ta nữKa.”
“Nhưng so với nhữzTng gì ngươi gây ra cho Lục Vân Tiên, thế này có đRLáng là gì !?”
Sau đMRwó lạIMi là một hồi tinh phong huyết vũ. LoạLRRn quyền loạihzn cước không ngừng đwuwược Richard thi triểWMfn, chiêu số càng lúc càng nhanh, thanh thế ngày một mạKnh lên, cảK thực nghiệm đbWiảkWo cũng có dấwBIu hiệu không chịNbuu nổi sứBKc mạtTnh này, ầrIm ầTNm rạlpn nứMRwt.
“Sao không trảRYZ lờwuwi !? Cảwuwm thấtTy tội lỗi sao !? NghĩuMT rằhtng mình tỏ ra như vậy có thểhu chuộc lạpi hết lỗi lầwBIm sao !? Ngu ngốc. Ta nói cho ngươi biết, nhữLng gì ngươi gây ra, vĩRRTnh viễn không thểL chuộc lạZlhi. TấRtkt cảwuw nhữhung vết thương dù có lành sẹo, nhưng ẩlpn sâu trong da thịtt vẫn luôn đYau nhứBKc, biết không !? Biết không hảNbu !?”
Hộc.
Cơ thểhu này vốn đNbuã không mạTNnh mẽ gì, giằBBGng co với Richard một lúc như vậy cũng gầkWn tới cực hạWn, Queen rốt cuộc cũng phun ra một ngụm máu tươi, đMRwôi mắvYt vốn có thầYYxn, đzTầLy sự tự tin vào sứlpc mạlpnh nắWm giữK cùng dầkn ảhum đIMạzTm, vẻ trí tuệ nắkWm giữL đnrDạZlhi cục cũng không