Chương 126 : NgườGMAi đAã đQMi rồi
Cửa lớn mở ra. Ánh sáng bên ngoài tràn vào làm đXôi mắVyct hắtvn khẽ nheo lạBdi. Cho tới khi một bóng dáng cao lớn xuấwXt hiện, cảXn bớt lượng quang năng ông mặt trờvi ban phát một cách dư thừa kia. HắDipn cườVi vui vẻ:
“Anh hai !”
“Từ khi lấsEHy vợ là chú biệt tích, cha mẹ cứMJ nhắtnic suốt đVấBdy !”
Ngoài cửa, đQtKang đsEHứVVDng tươi cườHGi là một ngườdi đieBàn ông đnvộ trung niên. Khuôn mặt không quá già nhưng thểTVT hiện điwầwwIy đHBủ sự từng trảtnii, các đQtKườtvng nét của thiếu niên năm nào vẫn vậy, nhưng kiên nghịzQO hơn, lạwWi có gì đcvwó phong trầAn.
Anh trai hắwWn học hành không tốt lắDVm, cuối cùng ở lạVoi quê nhà theo cha mẹ làm nông. HắVycn trước đeAấMJy cũng muốn ở lạzQOi cùng gia đEDình, nhưng cảW ba ngườsEHi còn lạwWi nhấTVTt quyết không cho, một mực tống hắDn lên thành phố, chỉz gửi tiền cho ăn học, thư từ cũng rấBdt ít.
Vì chuyện này mà có quãng thờAFi gian hắVon oán hận một hồi, lập chí thành tài, sau đgó sẽ mua một mảHGnh đAấAFt, ở hẳn đEDây luôn không về nữvza. NghĩQM đBdi nghĩGMA lạKAPi, vẫn chỉV giống như một đpVsứga trẻ hờzQOn dỗi mà thôi.
“Anh vào nhà đpVsi đGMAã !” HắHBn tấVyct bật kéo tay anh trai vào nhà, luống cuống tìm bộ ấDipm chén, muốn pha trà, nhưng lạwWi nhớ ra đVVDây không phảEDi nhà mình, đAdành cườwwIi trừ ngồi xuống.
“Trông bộ dáng của chú, mấHBy năm nay sống có vẻ khá tốt !”
“A..haha, cũng không tệ lắHGm anh ạTVT. Phảdi rồi, cha mẹ có lên cùng anh không !?”
“Có chứX, đtniợi chú về nhà thì đVHVến tết năm nào. Hai ngườyDwi đzQOi tàu, chắieBc phảsEHi vài tiếng nữMJa mới tới.”
“Em cũng đyDwang xin nghỉyDw phép dài ngày đDipểGMA về mà !” HắGMAn bĩGu môi nói, cảdm giác như trở về lúc nhỏ, cũng thườwwIng bịKAP ông anh này châm chọc, nói móc, nhưng vẫn khá vui vẻ.
Hai ngườMJi trò truyện vui vẻ một hồi thì vợ hắTVTn cũng ra góp vui cùng, sau đWó tấHgt cảVHV cùng thống nhấDipt ra ga đtnión tiếp hai vi phụ huynh đHBang tới.
Sau bao nhiêu năm, cuối cùng cũng gặp lạAdi gia đpVsình hoàn chỉVnh, công danh, sự nghiệp cũng đwXã toạDi nguyện, thế giới này đsEHối với hắyDwn đzQOã trở nên hoàn toàn mỹ mãn.
Thế nhưng hắVVDn vẫn cảAFm thấWy, thế giới này thiếu mấieBt thứHg gì đVvHó. Chính cái cảdm giác này khiến nó không hoàn mỹ đeAược như hắvn vẫn tưởng tượng.
Đón cha mẹ về, hắQtKn sống một cuộc đeAờzi hạQtKnh phúc.
HắAn bắtnit điwầGMAu quay trở lạHGi công việc của mình. Một công việc rấOGt tầXm thườiwng vô vịpVs, sáng đeAi chiều về. HắVn đEDã có con, anh trai sau bao năm bán mặt cho đAấwXt, bán lưng cho trờwWi cuối cùng cũng đyDwã lấtvy vợ, ngày thành hôn, hắHBn tặng cho hai ngườAdi đHgó một vé đVvHi du thuyền 5 sao hưởng tuầyDwn trăng mật. Thờgi gian cứd từ từ trôi qua như vậy.
Cha mẹ hắyDwn ở với hắKAPn đVycược hai muơi năm nữBda thì cũng mấGMAt đHGi vì tuổi già. Ngày đVvHó hắAdn khóc rấwWt nhiều, rồi hai mươi năm nữva, lạIeQi tới lượt anh trai hắwwIn.
Đờiwi ngườVvHi đVoược mấiwy cái hai mươi năm !?
LạEDi hai mươi năm nữeiVa, vợ hắizGn cũng ra đcvwi.
Thân thểzQO hắzQOn dầQMn dầAFn bắHGt đVoầdu già nua, lưng còng xuống, hắHGn cảDipm thấQtKy cô đwwIộc, cô đcvwộc như khi lầQtKn đMJầGMAu tới thành phố học hành lập nghiệp, con cháu cho hắyDwn vào viện dưỡng lão, chúng quá bận rộn với công việc của mình. HắGMAn cô đtvộc đAdến mảDnh đyDwấieBt này, rồi lạOGi cô đyDwộc đcvwi như vậy sao !?
tám mươi lăm tuổi, viện dưỡng lão, hắpVsn nhìn trờWi chiều trong viện, hắHBn cô đVycộc, hắnvn vẫn chỉD có một mình. Chiếc ghế nhẹ nhàng đieBông đVoưa, bên tai là bài hát quen thuộc.
Chẳng muốn nghe gì
Chẳng muốn nhìn khác
Đôi mắnvt luôn tìm...tìm về
Ngườgi nhấIeQt môi cườHBi
NgườDipi như một nụ hồng
NgườVyci khóc trong lòng
Hết rồi...
Tìm lạAi đHgi hãy tìm lạizGi trong mỗi ngườEDi
đeiVểwW ta không thấTVTy ta như lúc này
ĐườwWng xa quá dài rồi ta mệt nhoài vì ta không đHgược bên nhau nữGa rồi.
Kiếp sống của một ngườEDi bình thườsEHng, chỉVHV đVvHến vậy thôi sao !? Đây có thật sự là nhữzng gì mình muốn !?
Ngồi đpVsếm sao tàn
Ngày ấDVy đAFừng đKAPến
Đừng đwWến vội vàng...hết rồi
Ngồi xuống đQtKây bạwWn
Cạdn chén rượu kia
CạizGn hết đVHVêm ngày...hết rồi
Tìm lạeiVi đKAPi hãy tìm lạBdi trong mỗi ngườGMAi đnvểAd ta không thấQtKy ta như lúc này
ĐườQtKng xa quá dài rồi ta mệt nhoài vì ta không đQMược bên nhau nữEDa rồi...
ô ô ô ô ô ồ
Như chén rượu kia, rốt cuộc cũng phảGi cạzn, thế giới mộng ảvzo này, làm sao kéo dài đcvwược mãi đIeQây.
Tìm lạvzi đHGi hãy tìm lạXi trong mỗi ngườXi đIeQểBd ta không thấQMy ta như lúc này
ĐườQtKng xa quá dài rồi ta mệt nhoài vì ta không đQtKược bên nhau nữBda...
Tìm lạzQOi đzi hãy tìm lạtnii trong mỗi ngườBdi đAểHG ta không thấPjy ta như lúc này
ĐườMJng xa quá dài rồi ta mệt nhoài vì ta không đTVTược bên nhau nữwWa...
Tìm lạHBi đDi hãy tìm lạtnii trong mỗi ngườVyci đOGểG ta không thấtvy ta như lúc này
Đườnvng xa quá dài rồi ta mệt nhoài vì ta không đzược bên nhau nữnva rồi...nữMJa rồi...
Sống trọn một kiếp ngườWi, cái nhận đEDược là sự từng trảKAPi và mệt mỏi với cuộc sống đeAô thịKAP, cân bằpVsng quan hệ, luôn giữvz vui tươi với cha mẹ, bạKAPn bè, anh em đAdồng nghiệp.
Ta đPjã làm rấQMt tốt.
Ta đVHVã đTVTi đsEHược một quãng đtvườvng rấizGt xa.
Chỉd là… ta có còn là ta nữWa không !?
VịOG vua như tảDVng băng ngàn năm không đVycổi hay đDứyDwa trẻ ngốc nghếch vài năm tuổi kia, ai mới là ta thực sự !?
Tìm lạzi thôi, phảdi thật sự tìm lạOGi…
HắKAPn nhắyDwm mắAt, đHBểW mọi thứpVs tối đyDwen, tự ngăn cách mình với thế giới mộng ảBdo này, lặng yên suy nghĩizG.
Thế giới dườsEHng như biến mấwwIt, không gian, thờsEHi gian ngừng thôi, tấVHVt cảwW nhữQtKng gì còn lạzQOi chỉwW là một mình hắVVDn với khoảzQOng không đnven kịtvt.
...
Ở bên ngoài, lớp màng đVvHen thẩVHVm bao bọc lấEDy hắizGn đeiVã dầVycn xuấdt hiện nhữHGng vết rạzn. Ánh sáng bên trong xuyên qua nhữwWng khe hở chiếu ra bên ngoài rạzQOng ngờPji một cách tương phảeiVn.
Rõ ràng, nguồn năng lượng chống đEDỡ cho nó đHBã tới cực hạBdn.
Trước cảDnh tượng ấAy, Queen thở ra một hơi dài, nở một nụ cườtvi nhàn nhạHgt, đVVDôi mắHgt mệt mỏi dầGMAn dầEDn khép lạtnii.
“NhữXng gì một ngườBdi chết có thểDip làm thật hữizGu hạnvn !”
Đôi mắcvwt hoàn toàn nhắcvwm nghiền lạIeQi, luồng năng lượng màu đHgen bao quanh ngườVyci cô dầWn tảwXn mát, thờtvi khắGc này cuối cùng cũng phảieBi tới. BấeAt kểVvH là nguồn năng lượng của Lục Vân Tiên, hay sứVoc mạieBnh vượt thờVVDi không của thanh long cũng đDipều phảVvHi có giới hạWn của nó. Queen không ngừng thiêu đDốt thờnvi gian của mình ở thờVoi đOGạEDi này đDểHg cho hắWn một cuộc đvzờiwi mộng ảvzo mà hoàn mỹ, đAến khi năng lượng hao tận, tấDt nhiên cô không thểyDw ở lạXi đvây đHBược nữVVDa.
Thân thểHB này, cũng phảQMi trảVVD lạHGi thôi.
Ở xa xa, Richard đsEHang âm trầVm phóng tới như một quảeiV tên lửa hủy diệt, mọi vật cảieBn trở đpVsườeiVng lao của hắVycn đDVều bịz khí áp mạGnh mẽ nghiền nát.
Không một lờKAPi đAdông dài nào nữDa, Richard đKAPểQM lạKAPi một dảMJi khói đVHVen đDậm đGặc trên đieBườwWng lao của mình, nắQMm tay lạDi một lầtvn nữGa đVvHánh tới.
...
Không gian đwwIen kịQMt này dầVvHn dầtnin xuấcvwt hiện nhữeiVng vết rạDVn nứdt, ánh sáng len lỏi vào, chiếu sáng rõ khuôn mặt hắGn.
Ký ứDipc thật sự cũng theo từng làn ánh sáng rọi vào mà trở lạBdi, hắWn lạVyci một lầyDwn nữnva rơi nước mắXt, lặng yên ngắeiVm nhìn không gian mộng ảEDo này vỡ ra tan nát.
Khi nhữDng đHBiểAm đWen cuối cùng cũng biến mấVVDt, trước mắdt hắQtKn là bóng dáng hư nhược của một cô gái đAdang chầVHVm chậm gục ngã. HắpVsn vội vã lao tới đVycỡ lấieBy.
Cô gái trong lòng đwXã bấAdt tỉVnh, khuôn mặt tái nhợt, bờd môi nứiwt nẻ, và thê thảVycm nhấDipt là đvzôi tay, đeiVã cháy đHBen không ra hình thù gì nữGa.
Ôm gọn thân hình nhỏ bé trong lòng, hắgn thì thầVom:
“Cô rốt cuộc, vẫn lừa tôi !”
“Nói rằWng mình sẽ cùng chạizGy trốn với tôi, rốt cuộc lạyDwi đwXểVvH ngườIeQi khác thay thế mình ! Vì sao vậy !? Vì cho rằGMAng mình đwXã là ngườzi chết, nên không cầGMAn gì nữzQOa ư !?”
Không có tiếng trảHB lờyDwi, linh hồn của Queen đAFã rờEDi khỏi thờIeQi đGạsEHi này, ai sẽ trảVVD lờAdi cho hắDn đOGây.
“Linh.” HắVVDn khẽ gọi.
“Ưm...” Cô gái trong lòng khó khăn mở mắQtKt ra, trông nó đyDwục ngầwwIu, chẳng có chút ánh sáng nào, rõ ràng chủ nhân của cặp mắeAt này đDipang không đvược tỉVnh táo cho lắAdm.
“Tớ vừa có một giấHBc mơ... lạKAP lắWm nhé...”
“Trong mơ, chúng ta đHGã là ngườvi lớn, đVã cưới nhau...”
“Tớ là kỹ sư, cậu là bác sĩMJ... toàn nghề cao quý cảHg... nhưng ngược đizGờBdi quá phảWi không !?”
“Haha... lẽ ra phảcvwi ngược lạHBi...”
“Chúng ta còn đeiVịwWnh đwWi đeiVón bố mẹ cậu... tới sống cùng nữiwa... thật tiếc.... tớ vẫn chưa kịtnip nhìn thấHgy khuôn mặt họ...”
“Vẫn còn buồn ngủ... tớ muốn ngủ tiếp... biết đpVsâu lạwwIi có thểwX thấDy... ngườVvHi cậu rấizGt ấBdm... cứg giữz như vậy nhé...”
Nói xong một hồi, cô gái lạdi nhắzQOm mắMJt, thực sự chìm vào giấXc ngủ sâu, chỉDV không biết bao giờd mới có thểeA tỉnvnh lạdi.
Hắdn lặng thinh đOGứPjng đeAó, vòng tay qua, ôm chặt lấQMy cô gái vào lòng, ánh sáng quanh ngườXi liên tục tỏa ra, cố gắGng hàn gắEDn nhữIeQng chỗ bịMJ thương tổn do ngọn lửa đgen của Richard. LầGMAn đPjầvzu tiên trong đEDờXi, King của trườzQOng sinh đvảQMo mới cảwWm thấVycy...
Mình, thực sự đVycã thiếu nợ quá nhiều ngườnvi.
...
Bế Linh lên ngang ngườKAPi, toàn thân hắHGn lóe lên ánh sáng chói mắVHVt rồi biến mấvzt, xuấzt hiện trở lạvi đPjã ở cách đpVsó vài km. Giữza một đtvống đHGổ nát, hắcvwn dùng ngón tay, tỉV mỉzQO thao túng từng hạtnit ánh sáng nhỏ hấtnit bay đGống gạsEHch đwwIá vụn ở dưới, cuối cùng thở phào khi thấPjy một cô gái khác vẫn c̣n thoi thóp ở dưới.
...
Shaorin tỉgnh lạVi bởi một cảsEHm giác tê tê, dễ chịvu như toàn thân đMJược ngâm vào suối nước nóng. Cô muốn bật dậy, nhưng lạeAi bịv ngườsEHi ta nhẹ nhàng ấTVTn xuống.
“Ở yên đVó, vai trái của cô đVã bịwX thổi bay, nếu không chữDipa trịcvw kịHBp thờAi chỉcvw sợ cuống phổi cũng lộ ra ngoài đsEHấnvy !”
“King !?” Shaorin ngạVVDc nhiên nói.
Thật sự là King !? Chỉg là giọng nói của hắVHVn nghe có chút gì đXó khang khác, vẫn lạyDwnh lẽo như vậy, nhưng Shaorin mẫn cảQMm vẫn nhận thấeAy đBdược sự quan tâm thân thiết, có gì đDó khác với hắwXn trước đMJây mà cô biết.
King muốn trảVo lờAi, nhưng lạvi nhíu mày, vì từ xa, tiếng gió rít kinh ngườEDi đOGã báo hiệu một vật không may đVHVang cấXp tốc áp sát tấizGt cảsEH bọn họ.
“Ngươi đzQOây rồi !” NgườIeQi chưa tới, tiếng rít gào đAã vang lên khiến tấVvHt cảyDw cùng đHBinh tai nhứwwIc óc. NắzQOm đOGấcvwm của Richard như che phủ toàn bộ không gian trước mặt bọn họ, không đcvwểHG lạVoi một đVHVườdng lui nào.
Hắcvwn nhẹ nhàng đnvặt Linh xuống một tảtning đeiVá nằKAPm nghiêng, bên cạsEHnh Shaorin, lạeAnh nhạDt nói:
“Vốn dĩG ta với ngươi không có thù oán, sau khi lấDVy lạMJi cảOGm xúc, ta cảwWm thấQtKy đdấwwIu với ngươi thật vô nghĩieBa.”
“Nhưng có ngườPji vì ngươi đAdã phảzi rờGMAi bỏ ta, thậm chí ta còn không kịVHVp nói với cô ấsEHy tiếng cảWm ơn, hay chấIeQt vấsEHn xem tạVyci sao cô ấPjy lạVHVi lừa ta đdến phút chót !?”
“Vì thế, ta rấBdt tứKAPc giận, ta muốn giận cá chém thớt !”
“Ngươi rấVVDt không may !”
Uỳnh.
Hoàn cảBdnh đVvHổi ngược, trước mặt Richard lúc này là một mảWng trắVHVng xóa, hắHgn cũng không cảGm thấDVy một lối thoát nào, chỉDV cuống cuồng huy quyền lên chống đtniỡ.
Nhưng giống như châu chấnvu đsEHá xe. Richard trong trạgng thái cườAdng hóa bịvz nguồn năng lượng mạeiVnh mẽ này ấVycn sâu xuống mặt đDipấeiVt, thậm chí xuyên qua luôn đwXịVHVa tầiwng của thực nghiệm đWảtvo, vẫn không ngừng bịpVs ấEDn xuống, ra đDến tận không gian bên ngoài.
Thân hình hắHgn va chạTVTm vào vô số mảMJnh thiên thạEDch ngòai không gian, cảDV ngườDipi giống như đizGạGMAn pháo bay ra, đTVTầVHVu đwXập vào một mỏ quặng cứvng rắwwIn nhọn hoắtvt, thân hình ngoặt như một cái cung, máu tươi xuấDipt hiện, các tế bào như muốn đDVứsEHt vỡ.
Toàn thân bịzQO ép thành bánh thịQtKt, Richard vừa cố gắWng khôi phục vẻ mặt kinh hãi hoảPjng sợ vừa thì thào:
“Không thểBd nào !”
“Ngươi lấAFy đsEHâu ra sứnvc mạdnh đtnió chứcvw !?”
CấDVp bậc sứeiVc mạeAnh này đwXã vượt qua ngưỡng hắVvHn có thểizG chạOGm tới.
Là của giới hoàng.
Đó là cảyDwnh giới mà vô số ngườDipi đKAPang hướng tới. Richard còn chưa hết bang hòang, quanh ngườVoi hắAFn đAã xuấVyct hiện vô số cột sáng nhỏ, đTVTan chéo vào nhau, hình thành một khối lập phương ánh sáng, giống một cái lồng lớn, biến Richard thành cá trong rọ. Ánh sáng phảGn chiếu lên khuôn mặt tuyệt vọng của hắnvn khi nhìn ra đWược xung quanh không hề có lối thóat.
ĐứwwIng chắBdn trước hai cô gái, King giống như một vịnv anh hùng bước ra từ thầXn thoạeAi viễn cổ, giống như vịizG thầGMAn ánh sáng mà loài ngườDVi ca tụng, khí phách không thểiw chống đgỡ, giống như một mặt trờnvi đwXang tỏa ra ánh nắizGng làm ngườMJi ta không thểtni nào trốn tránh đeiVược
Nhờnv Shaorin chiếu cố Linh, hắAFn cứQtK như vậy biến mấIeQt, xuấHBt hiện trước mặt Richard, ánh mắgt lạAnh lẽo vàng kim ẩXn ẩwWn có chút gì đHgó điwiên cuồng.
ChấAdp nhận quá khứHg của mình, chấeAp nhận bảizGn thân thực tạBdi, hai tính cách dung hòa hòan tòan, không còn lấOGy chân lý ứXc chế đsEHi một phầtvn linh hồn, King lúc này mới thực sự là vua của trườAng sinh đizGảcvwo, với 100% quyền lực.
SứVoc mạGnh này....
HắieBn có thểIeQ chống lạeiVi không !?
“Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa...............� �� Richard gầHgm lên đHGiên cuồng, ma khí quanh thân phát xạPj dữv dội, không gian cùng lúc vặn vẹo, nhữgng mảyDwnh thực nghiệm đHBảGo vốn đeiVã tan nát tiêu đEDiều, gặp phảEDi cơn sóng ma khí này lập tứAc bịeiV chấVvHn thành bụi phấQMn.
GiữVvHa tinh không vũ trụ, dườpVsng như một lỗ đHGen sâu không đsEHáy hình