Chương 127
Giận cá chém thớt
Richard biến mấUt.
Ngay khi ánh sáng chói mắupft kia bắfCn tới, hắHiHn không còn chút sứwMc lực nào đfMPểjzy phảMhgn kháng, dườUng như chắIFnc chắfmfn phảupfi chết. Vậy mà lạBLi có thểvM biến mấMt.
King thấJy vậy, đgxôi mắtJt màu vàng chớp nhẹ, đKAồng tử khẽ co vào một chút, nhưng cũng không tấfMPn công tiếp nữaRa.
“Ngươi ra tay thật đljcộc ác.”
ĐứaRng đIFnối diện với hắTn. Vương Tử Trực, một thân khôi giáp sáng ngờpKBi, khí đXBtộ trầKAm ổn, nghiến răng nói. HắzOn liếc nhìn thấhly thảwMm trạfCng của Richard, đBLôi mắMt lóe lên sự phẫn nộ ác liệt.
Cao tầXMwng ở ma giới không giống các thế giới khác, bọn họ thực sự là một gia đBình, là anh em như thểJ tay chân, môi hở răng lạtJnh.
Richard giống như em út trong giới cao tầFsng của ma giới. Nay thấmuIy hắtJn bịU đRaánh thành thảUm trạvlng như vậy, bảJo sao Vương Tử Trực không phẫn nộ cho đRược.
Cơ bắPtfp hắpKBn bắvlt đmuIầfffu co rút, súc lực. Khí thế vốn đBJã trầRam ổn nay lạXBti càng thu liễm lạMi, giống như một con thú săn mồi lão luyện, lạBJi đXBtôi khi giống như một cườBJng giảupf tuyệt thế đXBtã đXBtạnFt tới cảRng giới phảIFnn khí thế. Mọi thứKA phát ra đBJều có thểjzy thu liễm áp súc lạKAi.
“Đối xử với kẻ thù còn cầXBtn phảCvi nương tay sao !?” King ngẩJng mặt lên cao giọng đvláp trảjzy không chút chầupfn trừ.
NgoạjUi trừ đMhgôi mắjzyt màu vàng kim, lòng trắhlng trong con mắffft đyXXã bịtk nhữhlng tia lệ mang đzOỏ thẫm thay thế. HắwMn cũng đaRang rấvlt khó chịnFu – với thứPtf cảnFm giác gọi là phẫn nộ này.
Tuy vậy, King vẫn không hề ngơi tay, cây gậy trên tay xoay vòng một hồi, rồi lạRi đljcột ngột dài ra, vụt mạCvnh vào một đmuIiểfMPm trong không khí.
Uỳnh.
Vùng hư không tưởng như chẳng có gì, đUột nhiên xuấfmft hiện hai bóng hình bịljc đnFánh bay đJi. Phi Kiếm đaRang ôm lấBy Richard cảljcm thấyXXy hai tay tê dạyXXi, bắfCn vào một mảgxnh thiên thạhlch gầjzyn đljcó, va chạcnjm muốn bật máu.
Sứtkc mạtJnh thật khủng khiếp. Một gậy tưởng như tùy ý lạtJi có thểM đlánh cho một ma tướng chật vật.
King lắRc mình, cơ thểtk bao bọc trong luồng sáng trắvlng toát, bắBn vọt tới, cây gậy trên tay giơ lên, ánh sáng tích tụ dườFsng như lúc nào cũng có thểyB bùng nổ, âm vang như sấRm đBLộng ghê ngườUi.
Phi Kiếm biến sắilyc, muốn vọt tránh đupfi, nhưng tốc đXMwộ của cô ta vẫn còn quá chậm so với hắHiHn – nhấIFnt là đzOang bịgx thương sau một cú vừa rồi, chỉPtf có thểhl trơ mặt nhìn tử thầyXXn với khí thế dờBi núi lấgxp bểHiH kia giáng xuống.
Đột nhiên ánh sáng chói mắfCt trước mặt Phi kiếm bịCv che lấfCRp, bởi một bóng lưng cao lớn mà hùng vĩIFn.
Vương Tử Trực quảaR thật cũng đJang hết nhịXMwn nổi, dù Lục Vân Tiên đfmfã cảOnh báo họ đBLừng nên va chạMm trực tiếp với King, nhưng hắtkn không đXXTánh thì không phảli hắhln nữTa rồi.
HắMhgn hét lớn một tiếng âm vang, chấvln đHiHộng tứT phía, cơ nhục trên cánh tay nổi lên cuồn cuộn, lớp giáp bọc trên đlôi tay cũng bành trướng lên hẳn, mạfffnh mẽ đvlấhlm tới một quyền.
NhấjUt quyền khuynh thiên hạCv.
Một quyền này bao hàm sở học cảupf đljcờyXXi của Vương Tử Trực. HắBLn thậm chí muốn dùng một kích này vượt cấOp giết ngườjzyi.
Quyền thế ép tới như sóng biểln trào dâng, như xuyên qua không gian và thờXBti gian, kéo theo từng luồng ám kình liên tiếp xung kích tới.
So với một gậy gấtkp gáp kia của King, Vương Tử Trực xúc lực đMhgã rấwMt lâu rồi.
Chiến đBJi.
...
King cũng không bấOt ngờBL với đIFniều này, hắwMn thậm chí còn đfCánh chậm lạBi đupfểM Vương Tử Trực chạBLy tới, muốn một đjUòn dứRat đJiểMhgm tấJt cảT.
Va chạHiHm.
ChỉJ thấfMPy một tiếng nổ vang như bom dội, đRinh tai nhứhlc óc.
Vùng không gian u tối như xuấaRt hiện một vầfmfng mặt trờTi chiếu sáng, cảM góc vũ trụ như ánh lên nhữvlng đTốm lửa huy hoàng.
Phi Kiếm và Richard đXBtã bịljc dư lực thổi bay đfMPi vài km.
Vương Tử Trực vẫn còn tạtki đtJó, cánh tay run run kiên cườCvng dựng thẳng tiếp lấfCRy một gậy của ông hoàng nhân giới. Áo giáp toàn thân hắvln đupfã bịl chấTavn nát vụn, cảjzy ngườfCRi dày đTavặc vết cháy xém, nhưng khuôn mặt cương nghịily vẫn không đMổi sắBJc, tay còn lạyXXi mạupfnh mẽ nắyXXm lấnFy đzOầRau gậy của King, mặc cho ánh sáng hủy diệt thiêu đmuIốt phân giảfmfi không ngừng.
King quảnF thật rấupft bấwMt ngờtk, không ngờyXX Vương Tử Trực có thểaR mạPtfnh mẽ chịfCu đIFnược một gậy của hắTn khi ở thực lực này mà không chết, chỉfCR thấBLt thầupfn nửa giây, cây gậy của hắXMwn đIFnã bịfMP Vương Tử Trực cố đRịmuInh lạnFi.
Vùng không gian xung quanh hắpKBn chợt xung đBột, hư ảljcnh một con rồng lửa toàn thân rực cháy đPtfánh tới.
Đôi mắFst chân lý xoay nhữHiHng vòng tròn kỳ dịaR, số liệu phảXMwn ánh tới sát thương chân thực.
Là đOao khí.
Đao khí bá đBJạKAo như một con mãnh long viễn cổ thế này chỉBL có một ngườtki sở hữjUu.
Hỏa long của ma giới.
Đối diện với đvMao khí bá đJạjUo, King nhấfCc cánh tay không cầBLm gậy của mình lên, xòe rộng ra, một quảljc cầFsu sáng chói nhanh chóng mình thành.
“Long, chạnTy đCvi !!” Vương Tử Trực thấBy vậy hét lớn.
Hỏa Long ngẩBn ra, hắfMPn không ngờl tên này đIFnịFsnh dùng tay không tiếp lấJy đXMwao của hắKAn.
“Không phảvli”. Hỏa Long biến sắvlc.
“Hắgxn muốn giết ta.”
QuảXBt nhiên, quảvM cầfffu ánh sáng trên tay King vỡ vụn, một luồng ánh sáng hủy diệt mạilynh mẽ bắIFnn ra, bao phủ toàn thân Hỏa Long, phân giảRai luôn luồng đHiHao khí bá đgxạJo vô cùng kia.
Chết.
Hỏa Long chỉyXX còn thấcnjy trước mặt mình là một khoảhlng không trắBJng xóa, hoàn toàn không cảfCRm thấgxy một lối thoát nào, lầKAn đMầTu tiên hắupfn cảUm thấXXTy tuyệt vọng thế này.
Khuôn mặt hắnTn tràn ngập sự phẫn nộ và bấvlt cam.
Đột nhiên hắnFn cảBJm thấupfy vùng eo mình bịXMw thắXMwt chặt, một luồng lực lượng mạBJnh mẽ lôi hắln ra khỏi phạJm vi vùng sáng chết ngườXMwi kia.
Xèo...xèo...
VạRt áo không kịIFnp thoát ra lập tứfMPc phân giảCvi.
Hỏa Long toát mồ hôi lạtJnh.
“Cám ơn em !” Hắgxn gian nan nói với ân nhân cứfmfu mạMng mình.
ĐứRng cạhlnh Hỏa Long là Long TiểKAu Thanh – ma tướng thứFs tư của ma giới. Vì hành đJộng lầfCRn này quá nguy hiểnFm, giao thủ với một giới hoàng, cứJu mạtkng Richard, cảwM bốn ngườtki bọn họ đwMều tới.
Mộc tới chậm nhấRt, cũng vì thế mà vừa kịcnjp thờjzyi cứljcu Hỏa Long khỏi một kích tuyệt vọng kia.
Cô ta thu lạKAi cây roi quấKAn quanh eo Hỏa Long, dùng khuôn mặt khó coi nhìn tràng cảjzynh phía trước.
NắKAm tay của King đRã ấyXXn sâu vào lồng ngực Vương Tử Trực, hắvMn đJộng thân, phát lực.
Uỳnh.
Vương Tử Trực thổ ra một ngụm máu lớn, kèm theo vài đfCRoạMn nội tạMhgng, bịnT chấupfn bay đwMi, toàn thân rách nát tơi tảl.
King không đKAểXXT phí một giây nào, liên tục công kích bọn họ, không cho cảPtf đHiHám một cơ hội đRaánh trảcnj nào.
“Các ngườhli đjzyều đOến đCvây rồi !?” HắMn thu tay, lơ lửng giữTava trờMi, thân thểB nhẹ nhàng bọc bởi ánh sáng hủy diệt bá đlạfffo, chí cao vô thượng, dùng khuôn mặt vẫn hữMhgng hờMhg như trước, nhàn nhạJt nói.
Ẩn trong mắljct, nhữyXXng tia hung lệ, sát khí dày đvlặc không ngừng lay chuyểBn, sát ý trầjUn trụi bứyBc ngườHiHi lộ ra không chút kiêng dè.
“Thế cũng tốt ! Ta sẽ giết hết các ngườjUi, sau đMhgó tới ma giới giết Lục Vân Tiên ! Đừng hòng có kẻ nào chạwMy thoát !”
Phi kiếm từ xa chật vật bay trở lạCvi, nghe thấfMPy vậy khuôn mặt cũng chấPtfn đIFnộng vô cùng, nhưng cố gắTavng duy trì sự bình tĩfMPnh, lạOnh giọng nói:
“Ngươi rấTavt mạFsnh, nhưng không có trườXXTng sinh đMảyXXo, tới ma giới cũng không thểFs giết đaRược Vân Tiên.”
Hai ngườmuIi kia nghe vậy cũng gật đXBtầBJu, nhìn thẳng vào hắJn, không mấmuIy sợ hãi nói:
“Không thểM mang một bảTavo vật đJịgxnh giới tới một giới khác, không có sứtkc mạBnh từ trườXXTng sinh đIFnảBJo, ngươi có thểHiH xuyên qua lớp bảOo vệ của hắJc ám khung thương mà giết hắMn ư !? Nực cườmuIi !”
King đTavột nhiên bật cườFsi. Hắilyn cườMhgi rấJt nhẹ, khóe miệng chỉtk khẽ nhếch lên, khuôn mặt thanh tú lúc này đfmfầgxy vẻ âm u và lạCvnh lẽo.
“Vậy tạyBi sao trườnFng sinh đMảXBto không xung đnTột với cube mà vẫn ở lạJi đfmfược nhân giới !?”
CảvM đcnjám rét lạvMnh.
Đúng vậy, họ đIFnã quên mấzOt đTaviều này.
TrườRang sinh đMảupfo không giống các bảfCRo vật đKAịyXXnh giới khác, nó chưa mở ra thế giới thứjzy bảXMwy. Không cầXXTn thiết phảfMPi cố đyBịUnh tạRi một chỗ.
Vân Tiên nguy rồi.
Ma giới nguy rồi.
Ánh mắfmft lạvMnh băng của Phi Kiếm đyXXột nhiên lóe lên nhữaRng tia sát khí nồng nặc.
“Nếu vậy dù phảCvi chết bọn ta cũng phảIFni cảmuIn lạyBi ngươi tạBLi đmuIây !!!”
Hai tay Phi Kiếm như nhữJng tia chớp vũ lộng, vẽ lên không trung nhữfmfng vạpKBch kẻ kỳ lạnT, quanh ngườfffi cô ta, bảMy mươi hai thanh tiểcnju kiếm giống như đfmfàn cá giữgxa biểfMPn, trôi nổi bay lượn. Tỏa ra linh quang khiếp ngườXMwi.
Cô ta muốn bày kiếm trận !?
Chỉljc chớp mắBLt một cái King đFsã muốn biết Phi Kiếm muốn làm gì.
Kiếm trận là thủ đfCoạCvn cao