Đầu lưỡi Tạ Khinh Dung bắt đầu chậm rãi đáp lại Mộc Hãn, cái xúc giác mềm mại thơm tho này xa lạ với Tạ Khinh Dung, cảm giác rất kỳ diệu, tay Tạ Khinh Dung bất tri bất giác vòng lên cổ Mộc Hãn, khiến nụ hôn này sâu hơn.
Mộc Hãn sợ bản thân tiến quá nhanh khiến cho Tạ Khinh Dung phản cảm, cho nên ngoại trừ hôn ở ngoài thì không làm cái gì thân mật hơn, Mộc Hãn nghĩ chỉ cần hôn Tạ Khinh Dung thôi cũng đã thấy rất hạnh phúc, một cái hôn có thể làm cho Mộc Hãn cực kì thỏa mãn.
Mộc Hãn như muốn thu hồi vốn qua một nụ hôn, luyến tiếc không rời Tạ Khinh Dung. Cũng không biết hôn bao lâu, thẳng đến khi Tạ Khinh Dung có chút khó thở, nàng mới không tình nguyện mà buông Tạ Khinh Dung ra, sau đó ôm Tạ Khinh Dung vào lòng, trong tim ngọt ngào đến như sắp nở hoa, nàng rốt cục có thể không cần lén lút hôn Dung Dung nữa. Mộc Hãn nghĩ đến đây lại thấy bản thân là khổ tận cam lai, lại tiếp tục rải những nụ hôn vụn vặt lên mặt Tạ Khinh Dung.
Cảm giác Mộc Hãn ôm mình vào ngực, giống như mình được nàng giữ trong lòng bàn tay che chở. Làm tình nhân, nàng và Mộc Hãn tựa hồ càng thân mật hơn, mà Mộc Hãn tựa hồ cũng càng ôn nhu hơn. Tạ Khinh Dung phát hiện, hóa ra từ bằng hữu chuyển thành tình nhân cũng không khó khăn như mình nghĩ, chí ít nàng rất thích cảm giác thân mật nhưng cũng không nhiệt tình quá phận này.
Ngay lúc Mộc Hãn hưởng thụ ôn nhu không dễ có này thì điện thoại của Tạ Khinh Dung vang lên, là Kim Linh gọi tới. Tạ Khinh Dung không để ý tới Mộc Hãn đang bất mãn mà tiếp máy. Mộc Hãn há miệng, hiện tại nàng một chút cũng không thích người khác quấy rối thế giới hai người của mình và Dung Dung.
"Dung Dung, cô và Trang Ỷ Mộng tìm được Mộc Hãn rồi sao? Trang Ỷ Mộng ở cùng một chỗ với cô sao?" Ngữ khí của Kim Linh có chút lo lắng, điện thoại của Trang Ỷ Mộng tắt máy, điện thoại của Tạ Khinh Dung sáng sớm cũng tắt máy, vất vả lắm của Tạ Khinh Dung mới khởi động, rốt cục có thể kết nối, Kim Linh phát hiện bản thân có chút lo lắng cho Trang Ỷ Mộng.
"Tìm được rồi, hiện tại tôi ở cùng Mộc Hãn, ngày mai có thể đi làm lại, Trang Ỷ Mộng tối qua tìm được Mộc Hãn thì rời khỏi." Tạ Khinh Dung thành thực trả lời.
"Cô hỏi Mộc Hãn xem có biết Trang Ỷ Mộng hiện tại ở đâu không? Hiện tại tôi không tìm thấy cô ta." Kim Linh vừa nghe liền biết đồ ngốc Trang Ỷ Mộng kia lại làm giá đỡ cho người ta.
Tạ Khinh Dung hỏi Mộc Hãn bên cạnh, Mộc Hãn lắc đầu, tâm tư của nàng đều trên người Dung Dung, Trang Ỷ Mộng đi đâu, nàng không quan tâm.
Kim Linh không tìm được câu trả lời, không thể làm gì khác ngoài tắt điện thoại, nàng thật có chút lo lắng cho Trang Ỷ Mộng,một người cuồng công việc lại xin nghỉ phép, thật kỳ lạ.
Tạ Khinh Dung ngắt điện thoại, trong lòng cũng có chút lo lắng, nhìn Mộc Hãn bên cạnh cũng không quá để ý, trong lòng nghĩ Mộc Hãn thật thờ ơ, quá lãnh khốc.
"Cậu không lo lắng cho Trang Ỷ Mộng sao?" Tạ Khinh Dung nhướn mi hỏi.
"Chị ấy là một phụ nữ trưởng thành, sẽ không làm chuyện điên rồ, huống hồ chúng ta chia tay đã lâu, muốn tự sát thì đã làm, mình đoán sau khi nàng thấy chúng ta ở cùng một chỗ thì sẽ chết tâm với mình, chắc chỉ là tìm một chỗ điều tiết cảm xúc bản thân một chút." Mộc Hãn nghĩ mình hiểu Trang Ỷ Mộng, Trang Ỷ Mộng chắc chắc không xảy ra chuyện gì nên cũng không đặc biệt lo lắng.
"Lúc không tìm thấy cậu, nàng còn sốt ruột hơn mình, nàng đối xử với cậu rất tốt, đáng tiếc lần này tới lần khác gặp phải bạch nhãn lang như cậu." Tạ Khinh Dung biết tình cảm đối