"Cậu nhìn thế mà thật chung tình." Tạ Khinh Dung đưa tay sờ mặt Mộc Hãn, khuôn mặt này nhìn thế nào cũng không giống chung tình.
"Cậu không tin?" Biểu hiện của Tạ Khinh Dung quá bình tĩnh làm cho Mộc Hãn mất hứng, yêu Dung Dung mười mấy năm, trong thời gian đó... ngoại trừ ba năm dây dưa với Trang Ỷ Mộng, nàng đối với Dung Dung thật sự đào hết tâm can.
"Mình tin." Ngón tay Tạ Khinh Dung cũng dời đến giữa trán Mộc Hãn, Tạ Khinh Dung không hiểu được, được người ta thích lâu như vậy, có phải nên cảm thấy hư vinh không? Lúc này trong lòng nàng có chút cảm động, có thể cũng có chút vui mừng.
"Vậy vì sao cậu một chút cũng không cảm động?" Mộc Hãn hơi bất mãn hỏi.
Tạ Khinh Dung đưa tay ôm lấy Mộc Hãn, nhẹ nhàng hôn lên trán Mộc Hãn, coi như trả lời. Sự chủ động của Tạ Khinh Dung làm cho Mộc Hãn rất hưởng thụ, bất quá nàng thấy chưa đủ, tay nàng chỉ chỉ vào môi mình, ý bảo Dung Dung tự mình hôn môi.
Tạ Khinh Dung làm như mong muốn của Mộc Hãn, nhẹ nhàng hôn một cái lên môi Mộc Hãn, đáng tiếc chỉ như chuồn chuồn lướt nước rồi rời khỏi.
"Dung Dung, cậu không thể biết một tháng nay mình khó chịu cỡ nào." Mộc Hãn dán mặt lên ngực Tạ Khinh Dung, một tháng nay bản thân sống cực kì thảm đạm.
"Ừ." Tạ Khinh Dung nhớ tới vẻ tiều tụy và bất lực tối hôm qua của Mộc Hãn, nàng có thể tưởng tượng ra vài ngày gần đây Mộc Hãn nhất định hành hạ bản thân không ít.
"Vì sao cậu không thích Trầm Dật vậy?" Đàn ông như Trầm Dật, quá dễ khiến phụ nữ động tâm.
"Vậy còn cậu, thế nào không dùng lại trò cũ?" Tạ Khinh Dung nhướn mi hỏi ngược lại.
"Nếu như Trầm Dật thực sự có thể cho cậu hạnh phúc, mình không thể tiếp tục phá hủy hạnh phúc của cậu nữa, mình sợ cậu hận mình." Nàng thực sự rất sợ, loại cảm giác tuyệt vọng này Dung Dung sẽ không hiểu.
"Đều đã qua rồi." Tạ Khinh Dung nhẹ nhàng nói.
Tuy rằng Dung Dung nói xong vẻ vân đạm phong khinh, nhưng chỉ có Mộc Hãn mới biết, những lời này có bao nhiêu thâm ý, ý rằng Dung Dung rốt cục không còn khúc mắt trong tim nữa, Lý Dương chân chính trở thành quá khứ. Mộc Hãn đột nhiên nghĩ một tháng dày vò vừa qua đáng giá.
"Ừ." Mộc Hãn nhu thuận gật đầu.
"Chúng ta về thành phố X trước." Tuy rằng nhà ngay gần đây, thế nhưng Tạ Khinh Dung không dự định về nhà, hiện tại không phải cuối tuần, đột nhiên về nhà rất kỳ quái.
"Dung Dung, mình đã từ chức, giờ đang thất nghiệp, cậu nuôi mình được không?" Mộc Hãn vẫn dính vào Tạ Khinh Dung làm nũng.
"Cậu xác định mình có thể nuôi cậu sao?" Tạ Khinh Dung nhướn mi hỏi. Một người có tiền lương cao hơn bạn mười lần đòi bạn nuôi họ không phải đang kích thích bạn sao?
"Vậy để mình nuôi cậu thì thế sao?" Mộc Hãn nghĩ đề nghị này cũng không tồi.
"Mình có tay có chân, nuôi sống được bản thân." Tạ Khinh Dung cự tuyệt đề nghị không dinh dưỡng của Mộc Hãn.
Mộc Hãn dài giọng thở dài.
"Kim tổng cho cậu trở lại tiếp tục làm giám đốc marketing, ngày mai còn phải đi làm." Tạ Khinh Dung nhắc nhở Mộc Hãn nàng còn chưa thất nghiệp.
"Dung Dung, chúng ta tiếp tục trốn hai ngày thì sao, cậu theo mình có được không?" Mộc Hãn đã sớm ngờ tới Kim Linh tuyệt đối không để bản thân chạy mất, nghĩ lại thì một tháng này bản thân sống không như con người, bản thân khổ tẫn cam lai rất vất vả, muốn cùng Dung Dung hưởng thụ hai ngày.
"Cậu có thể tiếp tục xin nghỉ hai ngày, ngày mai mình đi làm." Mộc Hãn muốn xin nghỉ Tạ Khinh Dung không phản đối, thế nhưng nàng không định nghỉ, nàng cảm thấy kì nghỉ tết âm lịch mới vừa qua còn chưa lâu, nàng không muốn nghỉ tiếp.
"Oh." Mộc Hãn dài giọng, Dung Dung không theo mình thì mình theo Dung Dung đi làm vậy.
---------------------------
Lúc Kim Linh đưa Trang Ỷ Mộng về xong liền về nhà. Nàng biết Trang Ỷ Mộng sẽ không coi lời nói đêm nay của mình là thật, thế nhưng chỉ có Kim Linh biết, bản thân thật sự muốn theo đuổi Trang Ỷ Mộng. Kim Linh lớn tới tuổi này còn chưa từng nghiêm túc theo đuổi ai, dù sao thì Trang Ỷ Mộng không giống với những tình nhân cũ của nàng, sự đặc biệt này làm cho Kim Linh có cảm giác không biết ra tay thế nào.
"Cậu nói xem, muốn làm một phụ nữ yêu mình, biện pháp nhanh nhất ngắn nhất là gì đây?" Kim Linh gọi điện hỏi bạn khác phái - Dương Hạo. Vật hợp theo loài, người chia theo bầy không phải không có lý. Kim Linh là play girl, Dương Hạo là play boy, hai người xấu xa như nhau, Kim Linh là sát thủ đàn ông, còn Dương Hạo là sát thủ phụ nữ, đã từng đánh cược xem một tháng ai chia tay nhiều người hơn.
"Lên giường với nàng." Dương Hạo nghĩ, kéo nữ nhân lên giường rồi giải quyết là xong, gọn gàng dứt khoát.
"Như thế không phù hợp, có cách nào cao cấp hơn không?" Vấn đề là giường đã sớm lên, căn bản vô dụng.
"Mang cô ta đi nhảy Bungee, bất luận là phụ nữ khó cưa thế nào, trong một khắc này tuyệt đối sẽ yêu cậu." Chiêu này tuyệt đối dùng được.
"Có thật không?" Kim Linh có chút hoài nghi hỏi ngược lại.
"Cậu đổi khẩu vị sao?" Dương Hạo hiếu kỳ hỏi.
"Không cần cậu quản." Nói xong Kim Linh thì tắt điện thoại.
Trò bungee kia, bản thân Kim Linh chưa từng chơi, đúng là nàng thích kích thích, thế nhưng bản thân có chút sợ độ cao, cho nên vẫn không muốn khiêu chiến, đi nhảy bungee với Trang Ỷ Mộng tựa hồ là một cách không tồi.
Sáng sớm hôm sau, Kim Linh tới dưới lầu của Trang Ỷ Mộng chờ.
Thấy Trang Ỷ Mộng xuống lầu, liền gọi Trang Ỷ Mộng lại.
"Cô tới làm gì?" Trang Ỷ Mộng thấy Kim Linh thì có chút kinh ngạc. Tối qua Kim Linh chưa động dục đã đi, nàng có chút ngoài dự liệu, sáng sớm đã tới, còn một thân đồ giản dị không giống như định đi làm lại càng quái dị.
"Cô lên xe