Mộc Hãn ngậm lấy điểm tròn nhỏ mềm mại bên trên, nhẹ nhàng mút mát cắn nhẹ đồng thời nhẹ nhàng kéo căng, còn ngón cái vẫn ở tại chỗ đã sớm đội thành điểm tròn nhỏ phía dưới lên mà xoa nắn, hai tay cùng múa lấy lòng nàng, hết khả năng giảm bớt đau đớn mà Dung Dung phải nhận.
Tạ Khinh Dung cảm giác trước ngực hơi đau, thế nhưng nhiều hơn cả là cảm giác tê dại, giữa hai chân lại truyền đến cảm giác vui thích đã có chút quen thuộc, loại vui thích cường liệt này đánh úp về phía bản thân, da đầu da mặt đều có cảm giác tê dại, giữa hai chân vốn ướt át lại càng tràn lan nước đầm, theo viền đùi chảy lên ga giường, giường đều ướt một mảnh lớn.
Dưới mọi cách Mộc Hãn trêu chọc và lấy lòng, thân thể Tạ Khinh Dung chậm rãi lâm vào khao khát mong cầu, trước từng nếm thử tư vị dục vọng này, cho nên Tạ Khinh Dung mơ hồ cảm giác được thân thể đang đói, loại cảm giác này làm cho thân thể nàng thấy trống rỗng, cũng khiến thân thể nàng thoải mái đồng thời khó chịu, kìm lòng không đậu dính tới người Mộc Hãn cựa quậy.
Mộc Hãn biết Dung Dung cựa quậy thân thể là muốn gì, cô cũng biết thời cơ tựa hồ đã chín muồi, ngón trỏ của cô lại đi tới cửa động khít chặt vừa rồi mà nhẹ nhàng lách vào, tuy rằng thân thể Dung Dung đã đủ ướt, thế nhưng cửa động chưa bao giờ bị người khác chạm đến vẫn có vẻ thập phần chặt chẽ, mỗi lần Mộc Hãn đi vào một chút đều ngừng lại, để cho thân thể Dung Dung làm quen với sự tồn tại của đầu ngón tay bản thân.
Tạ Khinh Dung cảm thấy thân thể thoáng như đang ở thiên đường mà rớt xuống địa ngục, vui vẻ vừa rồi biến mất trong nháy mắt, thân dưới truyền đến cảm giác khó chịu do bị xâm nhập, thế nhưng ngón trỏ của Mộc Hãn càng đi vào trong thêm một chút lại càng đau đớn cường liệt hơn, đau đớn làm cho Tạ Khinh Dung không khỏi hơi nhíu chặt mày lá liễu, đây là quá trình phụ nữ tất phải trải qua, Tạ Khinh Dung nghĩ vô luận có đau bao nhiêu thì nàng cũng không thể lùi bước.
Mộc Hãn cảm giác được đầu ngón tay bản thân gặp một lớp cản trở hơi mỏng, cô biết đây nhất định chính là màng trinh, cô ngẩng đầu nhìn Tạ Khinh Dung, thấy Tạ Khinh Dung vì đau đớn mà nhăn mày thì lập tức ngừng lại.
"Có phải rất đau không?" Mộc Hãn yêu thương hỏi.
"Không sao..." Trên thực tế, thực sự rất khó chịu, thế nhưng Tạ Khinh Dung không muốn bỏ dở nửa chừng, không muốn cho Mộc Hãn biết bản thân đau đớn.
Ngoài miệng Dung Dung nói không sao, thế nhưng biểu tình rõ ràng thoạt nhìn rất thống khổ, hơn nữa trán cũng chảy tầng mồ hôi mỏng, Mộc Hãn yêu thương cực kỳ, còn chưa phá đã đau như thế, Mộc Hãn khó có thể tưởng tượng đau đớn khi Dung Dung phá, Mộc Hãn ngẫm lại đều thấy lo lắng.
"Dung Dung, chúng ta không làm nữa..." Mộc Hãn định rút ngón tay ra, cô thực sự luyến tiếc để Dung Dung đau như thế.
Tạ Khinh Dung đè tay Mộc Hãn lại, không cho Mộc Hãn rút ngón tay.
"Mộc Hãn, mình muốn biến thành người phụ nữ của cậu" Tạ Khinh Dung còn đè giữ thấp đầu Mộc Hãn xuống, một tay vòng lên cổ Mộc Hãn, tay còn lại còn đặt trên tay Mộc Hãn.
Mộc Hãn có cảm giác ê ẩm xót xa nhưng lại ngọt ngào trong lòng, cô thực sự quá yêu cô gái này.
Tạ Khinh Dung thừa lúc Mộc Hãn thất thần chốc lát, nâng mông bản thân lên, thân thể dùng sức nhằm về phía đầu ngón tay của Mộc Hãn, ngón trỏ xuyên phá màng xử nữ, Tạ Khinh Dung cảm thấy thân thể trong nháy mắt bị xỏ xuyên qua, loại đau đớn như bị xé rách này, Tạ Khinh Dung lớn từng này cũng chưa từng đau như thế, thực sự quá mức đau, nước mắt đều vì đau đớn mà không thể giữ được, có thể không đơn giản chỉ là đau đớn, còn có loại sầu não vì từ thiếu nữ biến thành phụ nữ đi.
Mộc Hãn thấy nước mắt của Tạ Khinh Dung thì trong lòng đau xót, nước mắt cũng không cầm được mà chảy xuống, có đau lòng, có cảm động, cũng có tự trách vì không cách nào chia sẻ đau đớn với người mình âu yếm.
Hóa ra, cảm giác có người vì nghĩ đến đau đớn của bạn mà đau đớn là thế này, Tạ Khinh Dung tuy rằng thấy thân thể rất đau, thế nhưng lòng xác thực ấm áp chưa từng có, nàng nghĩ bản thân hình như từ giờ khắc này đã chân chính yêu Mộc Hãn.
"Đứa ngốc, khóc cái gì?" Đầu ngón tay Tạ Khinh Dung nhẹ nhàng lau nước mắt trên gương mặt Mộc Hãn, nóng hôi hổi.
"Thấy Dung Dung khóc, mình khó chịu." Mộc Hãn rút ngón tay của mình ra, đầu ngón tay dính một chút máu, không nhiều lắm, nhạt nhạt, đây là biểu tượng cho Dung