"Vậy tùy tiện đi." Trang Ỷ Mộng không có nhiều bạn bè cùng giới tính, cho nên đề nghị của Kim Linh làm cô có chút động tâm, phụ nữ như Kim Linh không hợp làm người yêu, nhưng làm bạn lại thật ra không tồi, coi như là đi xem phim cùng bạn là được.
"Ngồi xe tôi đi." Ngồi xe bản thân, đi đâu xem phim gì, bản thân mới có quyền chủ động.
Trang Ỷ Mộng không cự tuyệt, ngồi trên xe Kim Linh.
Tới rạp chiếu phim, Kim Linh mua hai túi bỏng lớn và hai cốc cola to, thêm cả vài bọc khoai tây chiên, ôm đầy trước ngực, sau đó quăng một túi bỏng vào lòng Trang Ỷ Mộng.
"Tôi không ăn đồ ăn vặt." Trang Ỷ Mộng không có thói quen ăn những thực phẩm đầy bụi bặm này.
"Xem phim mà không ăn đồ ăn vặt thì không thú vị, đây là chuẩn bị để xem phim." Kim Linh tiếp tục dúi một cốc cola vào tay Trang Ỷ Mộng.
Trang Ỷ Mộng miễn cưỡng nhận bỏng và cola, cùng Kim Linh vào rạp chiếu phim.
Kim Linh cố ý chọn xem '2012', cô chính muốn nói với Trang Ỷ Mộng rằng, nếu như tận thế sắp đến, thì sống ở tức thời không phải là hay nhất sao? Cả đời và vân vân, thực sự quá xa xôi.
Trang Ỷ Mộng nhưng lại không nghĩ nhiều như vậy, cô chỉ xem phim rất đơn thuần, cảm giác có người đi xem phim cùng xác thực khá hơn so với một mình xem.
Xem hết phim, trên đường đi ra, Kim Linh hỏi Trang Ỷ Mộng, "Nếu như thực sự có 2012, cô định sống những ngày cuối cùng thế nào?"
"Hiện tại thế nào thì vẫn như thế." Mọi người đều sẽ chết, chết muộn thì như thế, chết sớm có gì không giống đây?
"Thật không thú vị, nếu như là tôi, tôi sẽ làm một lần những chuyện mà tôi muốn làm nhưng lại không làm." Làm sao sống quãng thời gian còn lại thật nhiều màu sắc mới là then chốt nhất, Kim Linh nghĩ.
"Một khắc sắp xảy ra kia, cô sẽ làm gì?" Kim Linh lại hỏi.
"Chưa nghĩ tới." Trang Ỷ Mộng nghĩ không nổi đến một khắc kia, tất cả những giả tưởng hiện tại đều không thể thành thật.
"Nếu như là tôi, một khắc kia tôi sẽ làm tình điên cuồng với người yêu, chết trong lúc làm yêu với người âu yếm, ngẫm lại đều thấy lãng mạn." Kim Linh nói ra ý nghĩ kỳ lạ.
"Tôi nghĩ rằng cô sẽ tìm cách khiến bản thân không phải chết." Trang Ỷ Mộng nhìn Kim Linh, không nghĩ tới Kim Linh còn có ý nghĩ lãng mạn ngây thơ như vậy, bất quá Kim Linh có người yêu sao? Trang Ỷ Mộng vẫn cho rằng người Kim Linh yêu nhất chính là bản thân.
"Đương nhiên, nếu có biện pháp không phải chết, tự nhiên phải nghĩ biện cách, nếu không có cách nào, cùng lắm là chết." Bản thân vẫn luôn không phải là người tiêu cực chờ chết.
Trang Ỷ Mộng không cho là đúng mà cười một chút, tình yêu và vân vân xem ra đều là mây bay, mưu cầu lợi ích hạnh phúc cho mình mới là vương đạo của Kim Linh, cái mà Kim Linh gọi là tình yêu bất quá cũng chỉ xuất phát từ mục đích mua vui cho bản thân.
"Nếu như chỉ có một chỗ, cô nhất định sẽ giữ cho bản thân, sau đó bỏ mặc người yêu." Trang Ỷ Mộng nghĩ đây mới giống với việc Kim Linh sẽ làm...
"Trang Ỷ Mộng, vì sao cô nhất định phải hạ thấp nhân phẩm của tôi đến vậy?" Kim Linh nhíu mày hỏi, đây quả thực là công kích về nhân phẩm, nếu như bị bản thân bỏ mặc thì nhất định không phải là người yêu, nếu có người có thể khiến bản thân tình nguyện mình chết cũng muốn người đó sống, thì đây mới là người yêu được không?
"Không phải hạ thấp nhân phẩm của cô, là đối với cô mà nói, người yêu bé nhỏ đến không đáng kể." Trang Ỷ Mộng nghĩ bản thân tuyệt đối không có ý tứ công kích ai.
"Cô tổn thương tôi, tôi vốn có thể làm một người có thể cống hiến, thế nhưng cô làm thương lòng làm người tốt của tôi!" Kim Linh cực kỳ khoa trương nói, tuy rằng bị Trang Ỷ Mộng xem như thế thì trong lòng phi thường không có tư vị, thế nhưng cô sẽ không làm nghiêm trọng với Trang Ỷ Mộng, tránh cho bản thân lại bị thương.
Trang Ỷ Mộng nhìn biểu diễn khoa trương của Kim Linh thì không khỏi mỉm cười, Trang Ỷ Mộng phải thừa nhận tích cách của Kim Linh kỳ thực phải tốt hơn rất nhiều so với Mộc Hãn, cũng tương đối có chút hài hước.
Ra khỏi rạp chiếu phim thì đã là mười một rưỡi đêm, Kim Linh trực tiếp chạy xe đến dưới lầu nhà của mình, Trang Ỷ Mộng không thể không biết ý đồ của Kim Linh, giữa đường vẫn không hề cự tuyệt, làm cho Kim Linh có tám phần mười nắm chắc Trang Ỷ Mộng sẽ lên lầu cùng bản thân.
"Đi vào uống chén rượu vang, thế nào?" Kim Linh nhẹ giọng hỏi.
"Không được, cô đưa tôi trở về đi." Kỳ thực giữa đường Trang Ỷ Mộng cũng rất đấu tranh, lý trí của cô nói không thể để bản thân tiếp tục có cơ hội phóng túng với Kim Linh, thế nhưng ma quỷ trong lòng lại nói với cô, tiếp tục phóng túng một lần cũng không sao, dù sao thì cô và Kim Linh đã sớm phóng túng qua, huống chi ở tầm tuổi này của cô và Kim Linh có nhu cầu là bình thường, chỉ là cùng có lợi mà thôi, chỉ cần quản chặt tim bản thân thì không có gì nguy hại, thế nhưng lý trí lại lập tức ngăn lại ý nghĩ như vậy tiếp tục.
"Uống chén rượu vang mà thôi, cũng sẽ không ăn tươi nuốt sống cô, chẳng lẽ cô đang sợ?" Thân thể Kim Linh hướng tới Trang Ỷ Mộng, môi tới gần gương mặt Trang Ỷ Mộng, gần như dán lên cặp môi đầy ắp của Trang Ỷ Mộng, hà hơi thổi khí nóng, hỏi tràn ngập tính ám chỉ. Cô thế nào mà không biết giằng co trong tư tưởng của Trang Ỷ Mộng, nhưng chính vì biết điều đó, cho nên bản thân mới càng muốn tăng cấp dụ dỗ cô ta thêm.
Trang Ỷ Mộng cảm giác có cỗ khô nóng, thân thể quá quen thuộc với khiêu khích của Kim Linh, quá quen thuộc với nhiệt tình của Kim Linh, thân thể Kim Linh như trái cây chín mọng, nhẹ nhàng cắn một ngụm, nhiều nước mà ngọt, đây là thời khắc ngọt nhất của phụ nữ, tràn ngập sự mê hoặc.
"Trở về cũng chỉ một mình, sao không cùng tôi uống chén rượu vang đây? Có người ở cùng, sẽ không cảm thấy tịch mịch." Kim Linh tiếp tục dùng chất giọng mê hoặc gợi cảm như sắp động dục mà dụ dỗ.
"Chỉ uống rượu?" Trang Ỷ Mộng lừa mình dối người hỏi, tầm mặt thấy thân thể Kim Linh hơi dựa vào bản thân, xuyên thấu qua cổ chữ V, thấy khe rãnh như ẩn như hiện bên trong, trong đại não trực tiếp hiện lên kí ức hình ảnh hương diễm Kim Linh kiều diễm nằm ngang trên giường, thấy thân thể càng trở nên khô nóng, quả nhiên phụ nữ qua ba mươi quá dễ bị kích thích dục vọng bởi những điều ám chỉ mà trở nên miên man bất định.
"Ừ." Kim Linh cười đến cực kỳ mị, cô biết Trang Ỷ Mộng đã thỏa hiệp, sau đó sẽ xảy ra chuyện gì thì không cần nói cũng biết.
Vừa vào cửa, cũng không biết là ai chủ động trước, hai người ôm nhau bắt đầu nồng nhiệt hôn hít kịch liệt mà có chút gấp gáp, vài ngày không gặp, rất có tư thái tiểu biệt thắng tân hôn, hôn đến khó phân biệt ai với ai, rốt cục