Đối với Trương Giác mà nói, chiến thắng trong thi đấu không phải là chuyện hiếm lạ gì, thế nhưng đối với những người hâm mộ mới đi vào đường hầm Thế vận hội Mùa đông Sochi mà nói, mỗi một trận tranh tài của cậu đều vô cùng quý giá.
Từ vừa mới đầu thì không rõ "Tại sao cậu ấy lại lặp lại hai tiết mục" đến sau này mới giải thích cho người khác hiểu "Tiết mục mà vận động viên sử dụng trong thi đấu một mùa giải mới đổi một lần", vô số người hâm mộ trượt băng vì Trương Giác mà học tập phân biểu sáu kiểu nhảy, nhớ tên gọi và tư thế xoay tròn khác nhau, còn có thức đêm theo đuổi màn trình diễn của cậu.
Khi Trương Giác giành được vị trí đứng đầu trong bài thi ngắn, những người hâm mộ lập tức vui mừng phát động thái trên weibo, đê những người có cùng sở thích đưa ra những lượt thích, đem video thi đấu phát lên mấy trang web đạn mạc, cùng chia sẻ với những người hâm mộ trượt băng khác!
Có fan cứng chúc mừng xong, còn có thể uống một ly sữa bò ladder rồi ngủ bù, còn có lúc ăn cơm thì ăn thêm bắp ngô ngọt ngất ngây số 1.
Động thái của ngàn vạn người theo đuổi vận động viên này là đãi ngộ của các minh tinh, mặc dù không sánh được với Lưu Phi trong môn vượt rào được toàn dân chú ý, nhưng cũng là trong top hạng mục băng tuyết.
Sức hút và độ nổi tiếng của các vận động viên đỉnh cao được thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn trên người Trương Giác, cho nên bản tin buổi sáng của đài CCTV-5 đều lấy bài thi ngắn của cậu chiếm sóng, đài truyền hình tỉnh H thì phát sóng lại các tiết mục bài thi ngắn đơn nam trong khung giờ vàng.
Dù sao thì chỉ có sáu người tham gia trận chung kết Grand Prix, phát sóng cũng không tốn nhiều thời gian, tỉ lệ người xem ti vi cũng không thấp, điều này rất tốt, sau khi thi đấu kết thúc thì sẽ có phần phóng vấn của các phóng viên tại hiện trường.
Lúc đó phóng viên tới cũng không khéo, bởi vì Trương Giác sau khi nhận huy chương nhỏ xong thì về phòng gội đầu chuẩn bị đi ngủ, kết quả là bị ông cậu gõ cửa ầm ầm, kêu cậu mau thu dọn đồ đạc, phóng viên quê nhà đến để phỏng vấn kìa.
Vì vậy Trương Giác lấy một chiếc áo kẻ sọc mặc vào, ngồi trên ghế với mái tóc ướt nhỏ giọt, nhưng bất ngờ cũng không thất lễ.
Đại khái là nụ cười tỏa nắng của cậu rất lôi kéo hảo cảm của người khác, hay hoặc giải là vẻ mặt hơi ngạo mạn của cậu khi được phóng viên khen ngợi, bầu không khí của cuộc phỏng vấn kéo dài 10 phút này vô cùng tốt, Trương Giác nói ngắn gọi về cảm tưởng thi đấu của bản thân, lại còn nói chuyện phiếm với phóng viên về việc nhà mấy phút.
"Kiểu tóc sao? Là Thẩm ca dùng keo xịt tóc đó, nhuộm tóc cũng do ảnh làm.
"
"Đúng vậy, sự nhiệt tình của fan trượt băng thật khiến tôi kinh sợ, thật sự thụ sủng nhược kinh, trước khi mùa giải bắt đầu, nguyên một mùa giải nghỉ ngơi tôi không hề trượt băng gì, hồi đó tôi còn cảm thấy có phải mình biến mất quá lâu rồi không.
"
"À không đâu, đang ngủ nửa chừng thì bị đánh thức, sau đó có người thông báo một đốt khách sạn, chất lượng giấc ngủ trực tiếp đi tong, ngày hôm sau tập với nhạc thì hơi bị đau đầu.
"
Tiếng phổ thông của Trương Giác thực ra rất tiêu chuẩn, nhưng phóng viên phỏng vấn cậu là một người đàn ông thuần túy Đông Bắc lại không chịu nổi, vì vậy Trương Giác không thể kìm nén được giọng Đông Bắc của mình, bên trong cuộc phỏng vấn nồng đậm mùi vị địa phương, không chỉ có phóng viên và Trương Giác cảm thấy đối phương nói chuyện hợp khẩu vị của mình, mà khán giả nghe cũng rất thân thiết.
Kết thúc buổi phỏng vấn, phóng viên duỗi tay: "Chúc cậu thi đấu thuận lợi.
"
Trương Giác cũng nắm tay hắn: "Cảm ơn, tôi sẽ cố gắng.
"
Thời tiết ở Barcelona nhày hôm sau không được tốt, bầu trời ảm đạm, Thẩm Lưu nhìn khí trời, nói rằng chắc hừng đông đêm nay sẽ có mưa nhỏ, cho nên ai có ý định ra ngoài thì nhớ cầm theo ô, kết quả là khi chờ xe buýt tới, bên ngoài đã mưa rơi tầm tã.
Trương Tuấn Bảo liếc mắt nhìn Thẩm Lưu: "Hừng đông mưa nhỏ?"
Thẩm Lưu lắc đầu thở dài: "Xem ra đài khí tượng ở nước ngoài cũng không chuẩn.
"
Dù sao thì cũng không thể nghe nhầm bản tin thời tiết bằng tiết Tây Ban Nha, Thẩm Lưu rất là tự tin vào ngoại ngữ của mình.
Một chiếc ô chỉ có thể che được hai người, bác sĩ Dương nói hắn sẽ thay phiên đưa mọi người đi vào, Trương Tuấn Bảo và Thẩm Lưu thì lại nói họ không dùng ô cũng không sao, chỉ cần vận động viên và huấn luyện viên Lộc không bị dính mưa là được.
Vận động viên nếu sinh bệnh thì sẽ rất phiền phức, huấn luyện viên Lộc thì đã 73 tuổi, bị cơn mưa tháng 12 trút xuống sẽ rất dễ gặp chuyện, Thẩm Lưu còn tiện tay đem khăn quàng của mình quấn quanh cổ huấn luyện viên Lộc, lão gia tử muốn cự tuyệt cũng không được, đối với sức khỏe của ông, thái độ của toàn đội đều nhất trí.
Cuối cùng vẫn là đội Nhật Bản bên cạnh đi ngang qua giúp đỡ một chút, Hayato Terakami, Chiba Takeshi, Keiko, Kanoko cũng mang theo dù, bọn họ rất sẵn sàng dùng chung một chiếc ô với Thôn Thỏ.
Trương Giác và Keiko ở dưới một chiếc ô, cậu thấp giọng hỏi thăm: "Đầu gối của cậu thế nào rồi?"
Keiko nháy mắt mấy cái: "Cậu chú ý tới sao, vẫn còn tốt, chỉ là cấp một mà thôi, không nghiêm trọng như lúc đầu nữa.
"
Trương Giác: "Hồi đầu tớ cũng bị căng cơ cấp độ một, nhưng sau khi mang chấn thương thi đấu rồi thì sẽ nặng thêm, cậu hãy kiềm chế một chút.
"
Cấp một có thể thông qua an dưỡng khôi phục, nếu như nghiêm trọng thì phải tiến hành phẫu thuật.
Keiko thở dài: "Tớ cũng muốn nghỉ ngơi chứ, nhưng trận chung kết là một sự kiện cấp A, nhưng dưới tình huống không có đối thủ nào cũng quốc gia tiến vào trận chung kết, tớ không thể rút lui được.
"
Cũng không phải chỉ có Thôn Thỏ mới có cái chỉ tiêu này, Liên đoàn trượt băng Nhật Bản đối với các nhất ca nhất tỷ cũng có yêu cầu không thấp, chẳng hạn như sau khi kết thúc Sochi năm ngoái, Trương Giác vì thi đại học nên không thể tham gia biểu diễn thương mại, cấp trên cũng sẽ thuận theo cậu, nhưng Keiko thị lại bị Liên đoàn trượt băng Nhật Bản ra mệnh lệnh tham gia đầu đủ 35 buổi biểu diễn thương mại, hơn nữa cô cũng phải ký hợp đồng với một công ty đại diện để có thêm tài nguyên, hai cấp trên lôi kéo đè ép xuống dưới, thật ra bản thân cô cũng chẳng kiếm được nhiều như người khác nghĩ.
Hơn nữa cha của Keiko mất sớm, việc trượt băng của cô và Kanoko chỉ dựa vào mẹ, trong nhà cũng thiếu nợ bên ngoài, Kanoko bị bệnh còn phải lo tiền chữa trị, áp lực trên người Keiko không hề nhỏ.
Trương Giác gật đầu: "Chắc khoảng là tháng 6 sang nă, Bắc Kinh sẽ tổ chức một buổi biểu diễn thương mại, cậu có rảnh tham dự không?"
Keiko đùa giỡn: "Chi phí lên sân khấu là bao nhiêu? Ít quá thì tớ không đi đâu đó.
"
Thưc ra dù Trương Giác không cần tiền, nhưng chỉ cần cậu sẵn sàng trang trải chi phí ăn ơn, cô gái nhỏ này cũng sẽ nguyện ý đến giúp Trương Giác làm ấm nơi ở.
Trương Giác rất bình tĩnh trả lời: "Một triệu yên (khoảng 60 ngàn nhân dân tệ), bao luôn tiền ăn tiền ở.
"
Nếu như sau đó vé vào cửa bán tốt, Trương Giác còn có thể tặng một số sản phẩm đặc biệt cho các vận động viên làm quà tặng, nhưng mà chuyện này chưa chắc chắn nên tạm thời không nói.
Khoản đầu tư trong giai đoạn đầu của buổi biểu diễn thương mại, bao gồm chi phí di chuyển của những vận động viên hàng đầu lên sân khấu, tính linh tinh vụn vặt cũng hết 500 nghìn nhân dân tệ, mà thu nhập sau đó phụ thuộc vào tiền bán vé và số tiền mà các nhà tài trợ cung cấp, nhưng bởi vì nhà tài trợ cho Trương Giác đều là những phú hào giàu có, một trong số họ phất tay lên tài trợ 300 ngàn, một người khác không cam lòng yếu thế, cho 400 ngàn, ngoài ra, đài truyền hình tỉnh H là quê nhà của Trương Giác cũng mua bản quyền phát sóng trực tiếp, mặc dù bởi vì đây là lần đầu tiên đài truyền hình mua, cho nên giám đốc Bạch Tố Thanh chỉ cần chi 100 ngàn, nhưng trước khi bắt đầu bán vé, buổi biểu diễn thương mại này cũng đã kiếm lại vốn.
Những tên phú hào chi tiền ra đương nhiên là hy vọng có thêm khoản thu nhập, Trương Giác rất coi trọng chất lượng của các buổi biểu diễn thương mại này, các vận động viên mà cậu muốn liên hệ đều có thành tích tốt, cái loại biểu diễn trượt băng trong vài mùa giải thì cậu sẽ không suy tính.
Phí biểu diễn thương mại thông thường của Keiko là 900 nghìn