Trận chung kết của giải Grand Prix Trượt băng nghệ thuật chính thức bắt đầu vào ngày 9 tháng 12, Trương Giác đến Bắc Kinh ngày 5 tháng 12.
Lần này cậu cũng không che dấu tật xấu say máy bay của mình nữa, vào khách sạn nay cả cơm tối cũng không ăn, cậu nằm vật ra giường ngủ mê man trong bóng tối, người bạn nhỏ Sát Hãn Bất Hoa ở cùng phòng rón rén xếp hành lý, chỉ lo quấy rầy giấc ngủ ngon của sư huynh.
Từ Xước dựa vào cửa vẫy tay: "Bất Hoa, mau tới đây.
"
Hai đứa nhỏ đi thang máy tới tầng 2, tầng hai của khách sạn tổng hợp này là một trà uyển, hành lang có một cửa sổ kính từ trần đến sàn, hai đứa nhỏ tựa vào cửa sổ nhìn thấy một chiếc xe buýt đậu trước cửa khách sạn, những vận động viên mặc áo khoác thể thao họa tiết lá phong cứ thế không ngừng bước xuống.
Có rất nhiều phóng viên xung quanh xe buýt, bọn họ vây quanh các vận động viên, giống như những ngôi sao vây xung quanh mặt trăng.
Từ Xước nhỏ giọng nói rằng: "Đó là vận động viên đến từ Canada, nhảy trên băng là nội dung thế mạnh của họ, Bất Hoa, em nhìn hai người mới xuống xe kìa.
"
Sát Hãn Bất Hoa nhìn xuống, một người đàn ông da trắng cao ráo đẹp trai đang giúp một mỹ nhân người Latinh quyến rũ xuống xe buýt, còn tiện tay đem ba lô của đối phương khoác lên vai mình.
Đứa nhỏ bất giác thốt lên: "Bọn họ thật là đẹp.
"
"Bọn họ là nhà vô địch môn khiêu vũ trên băng của Thế vận hội mùa đông Vancouver, người nam Chu Lâm cùng bạn nữ Stephany, năm nay lần lượt là 19 tuổi và 21 tuổi, họ được biết đến là nhóm khiêu vũ trên băng tài năng nhất kể từ đội GP vào những năm 90.
"
Từ Xước bĩu môi: "Thật ra trình độ của họ cũng chỉ ngang ngửa á quân thôi, chủ yếu là vì Thế vận hội mùa đông Vancouver được tổ chức tại Canada, thi đấu tại sân nhà, hơn nữa hai người bọn họ là hai người có ngoại hình đẹp nhất trong Thế vận hội mùa đông này! "
Trượt băng là môn thể thao dành cho nhan sắc, những vận động viên có giá trị nhan sắc cao luôn dễ dàng vượt lên dẫn trước, ngoại hình của Chu Lâm và Stephany xinh đẹp đế mức mới lần đầu tiên tham gia Thế vận hội mùa đông là đã được giới truyền thông phong tặng danh hiệu vận động viên đẹp mắt nhất ở Thế vận hội mùa đông Vancouver, các trọng tài đã có một thời gian dài tranh cãi giữa họ với đội Mỹ có thâm niên hơn, đến cuối cùng cũng nâng bọn họ lên bảo tọa quán quân, đây cũng như coi là một kỳ tích đối với môn khiêu vũ trên băng thường tính theo điểm thâm niên.
Sát Hãn Bất Hoa tỉnh tỉnh mê mê: "Nếu như sau này sư huynh tham gia Thế vận hội, có phải là cũng có thể thêm nhiều điểm hơn không?"
Từ Xước lắc đầu: "Khuôn mặt của cậu ấy có thể chịu phải số điểm áp lực, thêm điểm là không thể nào.
"
Tuyển thủ Canada cũng thuộc khu vực Bắc Mỹ, đãi ngộ đó không thể so sánh với bọn họ.
Bởi vì trượt băng nghệ thuật chính là ăn cơm thanh xuân, các vận động viên có đầy đủ collagen, cộng với các bài tập trong nhà, ra mồ hôi nhiều, sự trao đổi chất cũng khỏe mạnh, cũng không phải phơi nắng mặt trời, không đề cập tới da đẹp như thế nào, cộng với dáng người đẹp và tỷ lệ cân đối, nhìn như thế nào cũng sẽ không xấu.
Sát Hãn Bất Hoa biết khung xương của mình quá mức rắn rỏi, bé vĩnh viễn sẽ không bao giờ có thể mặc một bộ đồ thi đấu lóe sáng như sư huynh của mình, không thể trên băng phiêu phiêu như tiên, nhảy cũng không đủ mềm mại, bé cũng rất đen đến nổi buổi tối cũng tìm không thấy.
Cậu bạn nhỏ cảm thấy mình đời này sẽ không được hưởng quyền lợi từ cái đẹp, sau này muốn có thành tích tốt, không còn cách nào khác là phải nổ lực học tập.
Từ Xước lại cùng Sát Hãn Bất Hoa lải nhải một hồi cái gì mà trượt băng đôi hay khiêu vũ trên băng ở nước ngoài đều thích xào cp, ví dụ như Chu Lâm thật ra đã có bạn gái, mà vì muốn cho màn trình diễn của mình và người bạn nữ có nhiều cảm giác cp hơn, cho nên bọn họ chỉ cần lộ diện trước mặt giới truyền thông thì sẽ biểu hiện rất ám muội.
Nói chung cái loại trình diễn ám muội này hoặc là diễn quá thành thật, người yêu đầu bi thương rời đi, hoặc là chờ cho đôi vận động viên này giải nghệ, cp dừng chân tại chỗ, con thuyền tình yêu trở thành con thuyền bị đắm, vô số người đam mê trượt băng vì cp sứt mẻ mà tan nát cõi lòng, loại hình la hét "Lật thêm một thuyền" khiến người nghe không hiểu.
Ấy thế mà người đam mê trượt băng cùng giới truyền thông đặc biệt thích kiểu này.
Tất nhiên, vì nhiều cặp đôi trượt băng hay khiêu vũ trên băng đã hợp tác từ khi còn nhỏ, thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, cuối cùng trở thành người yêu thực sự.
Trong giai đoạn thi đấu phân trạm của giải Grand Prix Trượt băng nghệ thuật, tổ thiếu niên và thành niên được tách ra, địa điểm thi đấu cũng khác nhau, nhưng vòng chung kết sẽ được tổ chức cùng một nơi, trong đó tổ thiếu niên có nhân khí thấp hơn sẽ được thi đấu vào buổi sáng và buổi chiều, tổ thành niên sẽ được thi đấu vào buổi tối.
Trải qua sự cạnh tranh kịch liệt tại các phân trạm, chỉ có sáu người đứng đầu trong từng hạng mục mới có thể tiến vào vòng chung kết, bọn họ cũng có thể là coi như nửa đầu của mùa giải 2010 – 2011, dùng thực lực của mình để chứng minh họ là tổ hợp tuyển thủ mạnh nhất hành tinh.
Để có thể thong dong điều chỉnh lệch múi giờ, các vận động viên người Canada và Mỹ đã vượt đại dương đến Bắc Kinh hôm nay, ngoài ra đội ở Bắc Mỹ có năng lực trượt băng nghệ thuật khá tốt, mỗi khi có xe buýt đến cổng khách sạn, Từ Xước cùng Sát Hãn Bất Hoa có thể nhìn thấy ánh đèn flash không ngừng nhấp nháy.
Đối với những người hâm mô trượt băng, những vận động viên này chính là những minh tinh mà bọn họ săn đuổi.
Từ Xước nắm trong lòng bàn tay tất cả các vận động viên nổi danh trong từng hạng mục, giới thiệu từng người từng người cho Sát Hãn Bất Hoa, chờ tới lúc nước Mỹ tới, cô chỉ vào một người châu Á.
"Nhìn kia, đó chính là Angus Joe, người bị sư huynh đánh xuống sân băng tại phân trạm ở Mỹ.
"
Sát Hãn Bất Hoa liếc mắt một cái, lập tức thu hồi ánh mắt: "Sư huynh đẹp trai hơn anh ta.
"
Từ Xước đầy mặt tán thành.
Không sai, đại sư huynh mới là người đẹp trai nhất.
Khi Trương Giác tỉnh ngủ, ngoài cửa sổ trời đã sáng, mò điện thoại nhìn một chút, đã sáu giờ sáng.
Tối hôm qua cậu bị gọi dậy ăn phần salad rau củ do ông cậu mang tới, sau đó vội vã ngã xuống, tính tới lúc này cậu đã ngủ liên tục 12 tiếng, Trương Giác đã hoàn toàn tỉnh táo, cả người thoải mái.
Đứa nhỏ lặng yên không một tiếng động rửa mặt xong, mặc quần áo thể thao, băng bó miệng vết thương bị phồng rộp, vận động các khớp trên hành lang, sau đó rời khỏi khách sạn bắt đầu chạy dọc theo con phố, gió lạnh phương Bắc tháng 12 thổi vào mặt, Trương Giác lạnh đến mức giật mình một cái.
May là sau khi chạy một hồi liền ấm áp.
Cậu chạy bộ sáng sớm nửa tiếng, khi trở về khách sạn cậu ghé vào cửa hàng tiện lợi thì nhìn thấy một thiếu niên người Slav đẹp trai đang đứng trước quầy, cùng nhân viên cửa hàng nói nói gì đó.
"#%&*@#! Ngóng (búng lưỡi) lấy (búng lưỡi).
"
Nhân viên cửa hàng ngơ ngác, cô cố gắng hết sức lặp lại câu hỏi bằng tiếng Anh với giọng thân thiện: "Híc, xin hỏi ngài rốt cuộc là muốn cái gì?"
Trương Giác phát ngốc cầm hai chai nước, thấy dáng vẻ bọn họ không nói được bằng miệng, liền tiến chào hỏi với nhân viên cửa hàng: "Chị ơi, có giấy bút không?"
Trương Giác dùng tiếng anh câm điếc giải cứu hai người đáng thương, thông qua viết, cậu mới biết thiếu niên tóc vàng muốn biết mua chuối ở đâu.
Chuối giàu kali có tác dụng làm giảm mỏi cơ bắp, tăng cảm giác no và tăng lượng đường trong máu rất hiệu quả, là một trong những loại trái cây phổ biến nhất đối với các vận động viên, thậm chí Trương Giác cũng đã quen với việc ăn chuối trước trận đấu 15 phút.
Trương Giác thở dài: "Ở đây không có bán chuối, cùng tôi đến đây đi.
"
Cậu ngoắc ngoắc ngón tay.
"Follow me.
"
Vào thời điểm này, các cửa hàng trái cây vẫn chưa được mở nhiều nơi phổ biến giống như sau này, Trương Giác đối với địa phương này cũng không quen thuộc, dứt khoát trực tiếp dẫn người nọ đến chợ thực phẩm.
Chợ thực phẩm buổi sáng rất là náo nhiệt, khắp nơi đều là dòng người, Ilya có hơi không biết làm thế nào, thiếu niên quá mức xinh đẹp kia cứ nói "follow me" với cậu, Ilya liền theo sát.
Dùng trình độ ngoại ngữ của hắn, lỡ đâu đi lạc muốn hỏi đường cũng khó khăn.
Trương Giác tiện tay kéo lấy ống tay áo của Thái tử người Nga, dẫn người nọ tới trước sạp bán trái cây, chỉ vào một nải chuối lớn.
"Ông chủ, chuối này bao nhiêu tiền?"
Ông chủ cân khối lượng: "12 tệ.
"
"Con còn muốn một hộp dứa.
"
"20 tệ.
"
Trương Giác trả tiền, dùng kéo ở quầy hoa quả cắt nửa nải chuối đưa cho Ilya.
"Đây, banana.
"
Ilya Savshenko cầm lấy chuối, lấy bóp tiền ra hỏi cậu "Bao nhiêu tiền?"
Câu này Trương Giác nghe rõ ràng, cậu vội xua tay: "Không cần trả tiền, chuối rẻ lắm.
"
Chuối chính là một trong những loại trái cây rẻ nhất được không, Trương Giác cũng không rảnh hỏi đến số tiền này, hơn nữa trong bóp của Ilya chỉ có tờ màu đỏ giá trị lớn nhất 100 tệ, Trương Giác không có tiền lẻ, cũng lười tìm.
Lúc này Trương Giác lại tưởng niệm chỗ tốt của việc thanh toán bằng mã QR, nha, quên mất, mã QR không có phổ biến ở nước ngoài.
Chợ thực phẩm cũng có một cửa hàng chuyên bán sản phẩm đậu nành, ông chủ mới vớt mẻ đậu phụ mới nhất, khi Trương Giác đi ngang qua, dùng ánh mắt khát vọng nhìn chằm chằm đống đậu phụ kia hồi lâu, cùng với mùi thơm của bánh quẩy chiên từ quán ăn sáng bên cạnh.
Carb và dầu mỡ có sức hấp