Lúc sáu giờ chiều, Từ Xước cùng với những vận động viên khác của đội tuyển tỉnh theo huấn luyện viên Minh Gia học bài trượt.
Minh Gia dùng khái niệm thể thao Tabata, một khi âm nhạc vang lên, các vận động viên sẽ bắt đầu trượt với tốc độ tối đa, trong thời gian này phải đổi chân trái và chân phải để sử dụng chuyển ba (một trong những động tác chân của trượt băng nghệ thuật), 20 giây sau dừng lại, nghỉ ngơi 10 giây, sau đó lại bắt đầu trượt nước rút.
Theo cách này, 8 hiệp động tác, cũng chính là 4 phút, Minh Gia sẽ thay đổi động tác chân từ động tác thứ ba sang động tác khác cho họ.
Đây là phương pháp huấn luyện vừa rèn luyện thể lực vừa trượt, ban đầu là Trương Tuấn Bảo không hài lòng với thể lực của Trương Giác, hơn nữa lượng mỡ trong cơ thể cũng hơi cao đối với các vận động viên, cho nên hắn sử dụng nhịp điệu Tabata này để chạy nước rút ở tốc độ tối đa.
Sau khi Minh Gia nhìn thấy nó, cho rằng đây là một phương pháp tốt để dằn vặt các vận động viên, vì vậy đã sử dụng nó trong lớp trượt, từ khi tiến vào đội tuyển tỉnh H, Từ Xước không chỉ tiến bộ trượt băng mà ngay cả thể lực cũng ngày càng cải thiện, ăn cơm cũng ngon miệng hơn, tuy nhiên nội dung đơn nữ kiểm soát cân nặng rất khắc khe nên bởi vậy Từ Xước luôn trong trạng thái khát vọng với đồ ăn.
Ừm, cũng giống như Trương Giác, sư huynh muội đều là những người nghe đến ăn là chạy còn nhanh hơn đội điền kinh.
Đương nhiên loại huấn luyện cơ bản này Trương Giác cũng phải cần làm, đây là bài huấn luyện cuối cùng của bọn họ vào buổi chiều, cũng là giảng bài tập thể.
Tốc độ trượt nước rút tối đa của Trương Giác trên băng hết sức kinh người, những vận động viên trượt băng đơn và đôi thông thường không thể bắt kịp, màn kết hợp khiêu vũ trên băng của nhóm thành niên cũng chỉ tương tự như cậu.
Nhưng trượt là kỹ thuật cốt lõi của môn khiêu vũ trên băng, nhưng chỉ có thể giống như Trương Giác mà không phải là vượt qua cậu, điều này cũng đủ khiến những vũ công trên băng hiện tại phải xấu hổ.
Thật mất mặt, ngay cả đơn nam tổ thiếu niên cũng có thể trượt ngang mình.
Từ Xước đuổi theo đàn anh cũng rất khổ cực, vào lúc cô sống dở chết dở, một cậu bé im lìm không lên tiếng theo sát.
Đây là cậu bé chỉ mới bắt đầu huấn luyện ở đây vào tuần trước, tên là Sát Hãn Bất Hoa (Mông Cổ), 10 tuổi, học lớp 4 trường tiểu học Guihuaxiang gần trường cấp ba, cha mất sớm, mẹ bán thịt dê và bò ở chợ, còn có một người anh trai đang học cấp ba.
Gia đình đơn thân còn phải chu cấp cho hai đứa con, Sát Hãn Bất Hoa đương nhiên không có tiền để tìm huấn luyện viên dạy riêng, lúc thường bé thường trượt băng trong công viên, đứa nhỏ này có thân thể tốt, thậm chí bị ngã cũng không bị thương gì, vì thế cậu bé đã luyện được bốn kiểu nhảy xoay hai vòng trong hai tuần.
Trương Tuấn Bảo vốn dĩ thừa dịp cuối tuần mang hai đứa cháu trai đến công viên cho chim bồ câu ăn, cưỡi ngựa và chụp ảnh, sau đó nhìn thấy Sát Hãn Bất Hoa tập nhảy xoay hai vòng mà không bị vấp ngã trên sân băng hoang dã ở công viên.
Đứa nhỏ có khung xương rắn chắc đặc trưng của người Mông Cổ, tốc độ xoay trên không không tốt nhưng độ cao nhảy lên lại rất kinh người và trượt cũng rất nhanh, Trương Giác trước đó đã đi trò chuyện với bạn nhỏ một hồi và biết được không ít chuyện về bé.
Nghe nói là bởi vì thấy chiều cao không khác nhau lắm, Sát Hãn Bất Hoa mới đầu cho rằng Trương Giác là một học sinh tiểu học giống như bé, cho nên một chút cảnh giác cũng không có, Trương Giác hỏi cái gì là bé đáp cái nấy.
Người bạn nhỏ có học điệu nhảy dân tộc nhưng chưa từng luyện qua trượt băng nghệ thuật, tất cả các động tác nhảy trong công viên đều là do nhìn người khác mà luyện ra.
Trương Tuấn Bảo sửng sốt, nghĩ thầm đây hình như là một thiên tài nha, vì vậy Trương Giác viên mãn xuống sân khấu, ông cậu bước lên làm một vài bài kiểm tra, quay đầu liền gọi điện thoại cho Tống Thành.
Tóm lại, hiện tại Sát Hãn Bất Hoa đã được chỉ định an bài cho đội tuyển thành phố với mức trợ cấp hàng tháng vài trăm tệ (đây là nguyên nhân chính khiến gia đình Sát Hãn Bất Hoa sẵn sàng gửi bé đi tập huấn), hơn nữa sân huấn luyện của bé là ở đội tuyển tỉnh, mỗi ngày đều được ăn cơm miễn phí trong nhà ăn của đội tuyển tỉnh, Tống Thành là không có dự định buông tha nhân tài này.
Cũng chỉ có Trương Giác mới biết, may là hiện tại cậu đã lừa được Sát Hãn Bất Hoa qua đây, không thì qua một năm nữa Sát Hãn Bất Hoa sẽ bị huấn luyện viên của tỉnh J hốt đi và trở thành đồng đội của Hoàng Oanh, Quan Lâm.
Đời trước, khi Kim Tử Tuyên luôn suy sụp tinh thần trong thi đấu, Sát Hãn Bất Hoa đáng tin cậy được đẩy lên, hắn cũng bởi vậy được người hâm mộ trượt băng thân thiết gọi là Anh Ngưu.
Tại giải vô địch quốc gia, người hâm mộ đã hô vang khẩu hiệu với hắn: "Anh Ngưu anh Ngưu, anh Ngưu đáng tin cậy nhất, người anh đáng kính đáng yêu của chúng ta mang quốc tịch Mông Cổ.
"
Nhược điểm lớn nhất của Sát Hãn Bất Hoa là nền tảng không tốt, nhưng nghị lực của bé đáng kinh ngạc, mà nghe đâu là thân thể cực kỳ rắn chắc, luyện như thế nào cũng bị thương, cho nên trước khi Trương Giác chết