"Điều này chúng tôi còn phải xem xét thái độ của cô có đủ thẳng thắn thành thật hay không mới phán đoán được." Đới Húc không trực tiếp cho Cát Niệm Lôi một viên thuốc thần thần, câu trả lời có hơi ba phải.
Cát Niệm Lôi lén nắm chặt quần mình, khiến ống quần bị niết tới nhăn bèo nheo.
Im lặng một lúc, cô ta run rẩy nói: "Thật ra tôi không biết gì hết, tôi cũng không muốn bao che ai cả, tôi chỉ đoán mà thôi.
Anh chị đừng báo việc này với trường của tôi, cũng đừng bắt tôi được không? Tôi và Loan Thượng Chí không oán không thù, trong chuyện này vốn dĩ tôi không hề tham dự."
"Nhưng trước đây khi chúng tôi đến gặp cô để tìm hiểu tình hình, cô đã che giấu một số sự thật, tôi nói đúng chứ?" Dựa theo thái độ và lời Cát Niệm Lôi nói, Đới Húc thuận nước đẩy thuyền.
Cát Niệm Lôi lộ vẻ mặt đưa đám, gật đầu, đầu càng cúi thấp hơn.
Đột nhiên, cô ta thế mà khóc nức nở.
Phương Viên ngây ra, vội cầm khăn giấy đứng dậy đưa cho Cát Niệm Lôi.
Cát Niệm Lôi nhận lấy, lại không lau mặt, nước mắt cứ thế rơi xuống đùi, thấm ướt một mảng, khăn giấy bị cô ta cầm trong tay cũng bị vò nát.
Phương Viên đang muốn an ủi, Đới Húc đã lặng lẽ lắc đầu.
Cát Niệm Lôi khóc một lát cũng dần bình tĩnh lại: "Tôi đây bị làm sao vậy! Rõ ràng chuyện này không liên quan tới tôi, tôi cũng không phải gì của người ta, tại sao tôi phải chịu liên lụy chứ! Dù tôi có làm người tốt cũng có ai nhớ tới tôi đâu!"
"Cô ăn ngay nói thật, chúng tôi sẽ ghi nhận." Phương Viên có hơi dở khóc dở cười với dáng vẻ uất ức này của Cát Niệm Lôi, nhưng để cô ta bớt oán giận, nhanh nói vào việc chính, cô vẫn an ủi một câu.
"Tôi nói thật.
Trước khi anh chị đến tôi đúng là đã biết việc Loan Thượng Chí chết, có điều không phải Vương Nghiên Nhã kể với tôi.
Là Lương Văn Bân, à không đúng, bây giờ hắn không tên Lương Văn Bân, là Hướng Văn Ngạn." Cát Niệm Lôi khịt mũi, nói như giận dỗi, "Chúng tôi là bạn thời đại học.
Chắc anh chị cũng biết hắn, hắn chính là cái người viết bài bôi nhọ anh chị đấy.
Chính vào thời điểm ấy tôi biết Loan Thượng Chí đã chết.
Khi đó tôi thấy bài Văn Ngạn viết bôi nhọ anh chị hơi nhiều, cho nên gọi điện cho hắn, hỏi hắn đang êm đẹp sao lại giằng co với cảnh sát.
Hắn nói với tôi Loan Thượng Chí chết rồi, hắn là người đầu tiên đưa tin về vụ án, mấy năm nay không được như ý, bây giờ không ngờ có thể lợi dụng Loan Thượng Chí để thay đổi cuộc đời, chỉ cần vụ này bùng nổ, là phóng viên đưa tin đầu tiên, hắn muốn không được tuyển chính thức cũng khó, cũng không uổng công hắn nằm vùng chờ ở công viên trò chơi.
Tôi lúc ấy không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng Loan Thượng Chí xảy ra chuyện, trùng hợp bị hắn bắt gặp, dù sao tôi vốn đã không có thiện cảm với công tử bột như Loan Thượng Chí, vì thế cũng không quá để ý.
Hướng Văn Ngạn còn nói với tôi tuy trước đây Loan Thượng Chí đem chuyện mở công ty chơi chúng tôi, nhưng cuối cùng hắn cũng chết rồi, còn xem như cống hiến được một chút, cũng coi như là bồi thường."
"Người khuyên Loan Thượng Chí mở công ty là Hướng Văn Ngạn đúng không?"Tuy Đới Húc đang dò hỏi, nhưng đối với đáp án của vấn đề này anh sớm đã rất chắc chắn.
Cát Niệm Lôi gật đầu, chuyện tới nước này, cô ta không dám tiếp tục giấu giếm: "Đúng là hắn là người lên ý tưởng, sau đó thuyết phục rất nhiều người gia nhập.
Tôi cảm có cảm giác ban đầu Loan Thượng Chí không quan tâm lắm, nhưng thấy Văn Ngạn hào hứng nhiệt tình như vậy nên tôi mới tham gia.
Cuối cùng chuyện này không thành, Hướng Văn Ngạn là người không vui nhất."
"Vậy khi ấy mọi người có nghĩ tới lý do tại sao bản thân Loan Thượng Chí đã có tiền còn hỗ trợ mọi người không?" Nghe Cát Niệm Lôi vẫn còn tức giận vụ này, Phương Viên không nhịn được mà hỏi.
Cát Niệm Lôi muốn trừng mắt, nhưng nghĩ tới tình cảnh của mình lúc này, cô ta chỉ hơi nhướng mày: "Tron việc này hắn không bỏ tiền thì ai bỏ? Đám người chúng tôi dù có lòng lại không có sức.
Không phải hắn có tiền sao? Có nhiều tiền thì bỏ ra một chút giúp đỡ chúng tôi, hắn cũng không chịu tổn thất gì, có tiền thì cũng cần có lương tâm mới đúng!"
Phương Viên quyết định không đôi co với Cát Niệm Lôi về vấn đề này, miễn cho bản thân vì quan niệm sống khó hiểu của Cát Niệm Lôi chọc tức.
Vì thế cô lại hỏi: "Từ lúc nào cô nghi ngờ Hướng Văn Ngạn?"
"Sau đó! Trước mấy ngày anh chị tới tìm tôi, thấy trên các trang báo khác có bài tìm người của Cục Công An, tôi mới phát hiện thật ra anh chị vẫn chưa xác định nạn nhân là ai, vậy tại sao Hướng Văn Ngạn kia lại biết người chết là Loan Thượng Chí! Tôi có hơi sợ hãi, nhưng lại không dám hỏi hắn, đang còn rối rắm không biết có nên thử không, anh chị đã tới tìm.
Tôi khi ấy rất căng thẳng, cũng lo sợ, sợ anh chị biết tôi từ chỗ Hướng Văn Ngạn nghe tin Loan Thượng Chí đã chết, như vậy không tốt cho Hướng Văn Ngạn lắm.
Tôi còn chưa rõ đây là chuyện thế nào, cũng nghi ngờ suy đoán trong lòng mình, sợ khiến hắn gặp phiền phức, sau này hắn sẽ hận tôi, nên tôi mới lừa anh chị, nói là Vương Nghiên Nhã kể tôi biết.
Vốn dĩ tình cảm của Vương Nghiên Nhã và Loan Thượng Chí cũng coi như có chút vấn đề, sau khi Loan Thượng Chí ra nước ngoài, hai người họ không còn thân mật như trước, đúng là Vương Nghiên Nhã cũng từng than thở với tôi, nói nếu Loan Thượng Chí vứt bỏ cô ta, cô ta chắc chắn sẽ báo thù, do vậy tôi thấy mình nói vậy cũng hợp lý.
Tôi không cố ý gạt anh chị, chỉ đơn giản là nhất thời hồ đồ, tôi cảm thấy Hướng Văn Ngạn sẽ không làm như vậy, tôi sợ mình nói bậy, anh chị sẽ nghi ngờ hắn, đi tìm hắn, hắn sẽ giận tôi.
Anh chị nhất định phải thông cảm cho tôi!"
"Cô không sợ mình khiến Vương Nghiên Nhã gặp phiền phức sao?" Đới Húc tò mò hỏi.
Lần này Cát Niệm Lôi rất thẳng thắn, cô ta lập tức lắc đầu: "Tôi không sợ.
Bản thân Vương Nghiên Nhã vốn không phải đèn cạn dầu, hơn nữa thanh giả tự thanh, cô ấy và Loan Thượng Chí dây dưa lâu như vậy cũng là sự thật, tôi không hề nói không căn cứ.
Lỡ như thật sự là cô ấy, coi như tôi đánh bậy đánh bà chỉ đường cho anh chị, lỡ như không phải, anh chị cũng không thể vì một người như tôi mà đi sai hướng.
Chẳng phải anh chị đã bắt tôi lại à?"
Đối với Hướng Văn Ngạn, cho dù hơi nghi ngờ, Cát niệm Lôi vẫn lảng tránh, cố gắng che giấu trước mặt cảnh sát.
Mà đối với Vương Nghiên Nhã, cô ta cứ thuận miệng vu oan, còn dùng một câu "thanh giả tự thanh" để qua loa có lệ.
Đúng là khác biệt quá rõ ràng.
Phương Viên vẫn có nhớ lần đầu gặp Cát Niệm Lôi, Đới Húc hỏi cô ta học nghiên cứu sinh ngành gì, hỏi cô ta có bạn trai chưa.
Khi đó Phương Viên không nghĩ nhiều, bây giờ kết