Sau khi nghiêm túc dặn dò Cát Niệm Lôi mấy lần, Đới Húc mới cho cô ta đi, lúc hỏi có cần đưa cô ta về trường hay không, Cát Niệm Lôi lập tức từ chối không chút do dự, cứ như cô ta không muốn ở lại Cục Công An, tiếp xúc với người của Cục Công An thêm giây phút nào.
Chắc chắn mình có thể đi rồi, Cát Niệm Lôi gấp gáp bỏ chạy.
Phương Viên không yên tâm, hỏi Đới Húc để Cát Niệm Lôi đi như vậy liệu có tạo ảnh hưởng gì không, dù sao Cát Niệm Lôi yêu đơn phương Hướng Văn Ngạn đã lâu, lỡ ngay lúc này cô ta chạy về mật báo, chỉ sợ sẽ hơi phiền phức.
Đối với việc này Đới Húc không hề lo lắng, anh xua tay: "Không sao, có lẽ Cát Niệm Lôi đúng là có ít tình cảm với Hướng Văn Ngạn, nhưng xét đến cùng cũng không sâu đậm, hơn nữa còn không được đáp lại, bản thân cô ta cũng oán trách, nên sau khi biết hậu quả của việc bao che, Cát Niệm Lôi sẽ suy xét cho bản thân nhiều hơn."
Phương Viên suy nghĩ một chút, cảm thấy khá hợp lý.
Nếu hôm nay gọi Cát Niệm Lôi tới, Cát Niệm Lôi thật sự không màng hậu quả cũng che chở Hướng Văn Ngạn, cô ta đã không nói với họ nhiều như vậy, chỉ cần liều chết không thừa nhận là được, không nhất thiết phải nói nhiều với họ, sau đó trở về mật báo với Hướng Văn Ngạn.
Nhưng nghĩ tới đây, Phương Viên lại lo lắng một vấn đề khác: "Vậy...!Anh nói xem, trước đây cô ta thử Hướng Văn Ngạn, liệu Hướng Văn Ngạn có nghi ngờ cô ta không? Liệu có..."
"Em lo Hướng Văn Ngạn muốn bịt miệng Cát Niệm Lôi đúng không?" Đới Húc nói thẳng vấn đề Phương Viên chưa nói xong.
Thấy cô gật đầu, anh liền trả lời, "Việc này em không cần lo, Hướng Văn Ngạn cũng là người thực dụng, hắn giết Loan Thượng Chí vì ân oán, nhưng hắn dùng thủ đoạn như vậy xét đến cùng cũng vì lợi ích của bản thân hắn.
Như nghi ngờ trước đây của chúng ta, cách hung thủ giết Loan Thượng Chí tạo ra chấn động dư động lớn thế này, đối với hắn có ích lợi gì sao? Bây giờ, đáp án của vấn đề này chẳng phải em đã biết rồi à?"
Phương Viên gật đầu.
Đúng vậy, sau khi nghe lời khai của cát Niệm Lôi, nghi ngờ của họ cũng theo đó được làm sáng tỏ, hoài nghi đối với Hướng Văn Ngạn cũng tăng thêm.
Hơn nữa khi biết manh mối này, Phương Viên có một cảm giác không rét mà run, cô biết con người ai cũng có mặt thiện và mặt ác.
Hành vi của một người là thiện hay ác đều được quyết định từ đạo đức của bản thân người đó.
Nhưng cho dù con người có mặt ác, trước giờ cô cũng chưa bao giờ nghĩ thế mà lại có người đáng sợ như Hướng Văn Ngạn, vì chút mâu thuẫn cá nhân mà giết hại một người, thậm chí còn lợi dụng cái chết của người ta mà tiếp tục mưu lợi.
"Hành vi phạm tội của Hướng Văn Ngạn nếu thật sự được chứng thực, vậy hắn đúng là ma quỷ." Cô cảm thán.
Đới Húc thở dài gật đầu.
Đúng thế, một người có thể làm ra hành vi như vậy, cho thấy hắn đã không còn bao nhiêu nhân tính.
Kế tiếp, tiến độ điều tra được đẩy nhanh, mọi người gấp gáp thu thập bằng chứng.
Tuy Đới Húc không quá lo Hướng Văn Ngạn sẽ bỏ trốn trong thời điểm này, nhưng muốn xử lý ổn thỏa, điểm mấu chốt này bọn họ không thể sơ ý.
Vận may của Đường Hoằng Nghiệp không tệ, bạn cùng phòng của Loan Thượng Chí ở Mỹ nhận được hóa đơn thanh toán tiền điện thoại công ty định kỳ gửi đến, sau khi nói chuyện của Đường Hoằng Nghiệp, cậu ta gửi hóa đơn cho anh.
Từ hóa đơn Đường Hoằng Nghiệp quả nhiên tìm được mấy số di động và máy bàn trong nước.
Có số điện thoại trong nước, muốn điều tra chủ số điện thoại không phải việc khó.
Trong số những người liên lạc kia, có Trương Đống, có Vương Nghiên Nhã, còn có một số bàn, không cần điều tra Đới Húc cũng nhận ra đó là số bàn của ban biên tập tạp chí Daily Life, quan trọng hơn là thời gian liên lạc của máy bàn này với Loan Thượng Chí trùng ngày Loan Thượng Chí bị đưa tới căn nhà hoang trong thôn rồi giết hại.
Ở bên khác, từ video giám sát Thang Lực và Đới Húc cũng phát hiện sau ba ngày Loan Thượng Chí bị giết, trong một buổi sáng tinh mơ, khi khách tới công viên trò chơi chưa đông, Hướng Văn Ngạn xuất hiện ở lối vào nhà ma, nếu không cẩn thận tìm, chỉ sợ không dễ phát hiện, bởi vì hắn mang mũ lưỡi trai, vành nón ép thấp, mặc áo thun màu đen, đi đường cũng hơi cúi đầu, dáng vẻ không muốn bị người ta chú ý, sau lưng đeo một cái balo.
Hắn cùng một vài vị khách đi vào nhà ma, rất lâu sau mới ra ngoài.
"Quay lại một chút! Đúng...! Quay lại một chút nữa...!Dừng!" Từ hình ảnh thoáng qua vừa rồi, Phương Viên bắt giữ được thứ gì đó.
Cô vội bảo Thang Lực tua video giám sát lại, sau đó tạm dừng tại thời điểm ấy, "Mấy anh xem chỗ này, trên quần áo của hắn có phải dính thứ gì không?"
Đới Húc và Thang Lực cẩn thận nhìn, lại phóng to hình ảnh, quả nhiên phát hiện trên áo của hắn hình như dính thứ gì đó, nhưng vì hắn mặc đồ màu đen nên không thể nhìn rõ.
"Nhân viên của nhà ma từng nói trong Núi Đầu Lâu có máu giả, màu thuốc dính vào quần áo không dễ giặt đi." Phương Viên nói, "Hắn tới nhà ma sớm như vậy, liệu có phải vì màu thuốc chưa kịp khô đã bị hắn cọ vào không? Nếu không tới gần Núi Đầu Lâu, có lẽ sẽ không dính vào quần áo đúng không?"
"Đúng vậy, phát hiện này của em rất có giá trị." Đới Húc gật đầu, khen ngợi.
Sau khi điều tra biển số xe Hướng Văn Ngạn đăng ký, Đường Hoằng Nghiệp lại kiểm tra video giám sát con đường thông tới hiện trường vụ án nhất định phải đi qua.
Nếu là bình thường, Đường Hoằng Nghiệp chắc chắn không có kiên nhẫn kiểm tra video giám sát, nhưng tra tới Hướng Văn Ngạn, anh lại rất có động lực.
Vất vả từ 21 giờ đến gần 4 giờ sáng hôm sau, anh cuối cùng cũng nhìn thấy tung tích xe của Hướng Văn Ngạn đi tới đi lui từ nơi đó.
Đây cũng là chứng cứ vô cùng quan trọng, sau khi thương lượng, cảnh sát đều cho rằng việc này không nên chậm trễ, bọn họ cũng nên mời Hướng Văn Ngạn tới tán gẫu một chút rồi.
Nếu trực tiếp đi bắt người, đương nhiên không thể chắc chắn thành công.
Lần này Đới Húc thay đổi phong cách thường ngày, rõ ràng buổi tối trước đó hoàn toàn có thể tới nhà Hướng Văn Ngạn, nhưng cố tình anh lại không.
Sáng sớm hôm sau, mọi người xuất phát.
Đi cùng Phương Viên còn có một đồng nghiệp khác.
Mọi người trực tiếp lái xe cảnh sát tới tòa soạn Daily Life.
Sau khi tới ban biên tập, ở trước mặt các phóng viên, bọn họ nói rõ thân phận và mục đích mình tới, đủ thủ tục ra, bắt Hướng Văn Ngạn theo họ về Cục Công An.
Hành động này khiến cả tòa soạn đều bất ngờ.
Các phóng viên lặng lẽ nghị luận, đa số họ tuy không nói gì, nhưng ánh mắt lại có chút nghiền ngẫm.
Thời điểm nhìn thấy cảnh sát, Hướng Văn Ngạn lập tức hoảng loạn, nhưng sau khi nghe bọn họ nói rõ mục đích, ánh mắt hắn lại lộ vẻ chật vật, thậm chí là oán hận, nhưng vì mặt mũi, hắn không nhiều lời, lập tức theo cảnh sát rời khỏi ban biên tập, xuống lầu, lên xe về Cục Công An.
Dọc đường, Hướng Văn Ngạn giữ im lặng.
Tới Cục Công An rồi, khi Đới Húc mở cửa xe bảo hắn đi xuống, hắn lại ngồi im bên trong, trừng mắt nhìn Đới Húc: "Lần này tốt nhất anh có thể trực tiếp nhốt tôi lại, nếu không, chúng ta cứ chờ xem tôi có để anh làm cảnh sát yên ổn không!"
Đới Húc không để bụng, chỉ cười cười, cứ như Hướng Văn Ngạn đang nói đùa.
Sắc mặt Hướng Văn Ngạn càng tệ đi.
Tới phòng thẩm vấn, cái nghề phóng viên trong người Hướng Văn Ngạn như sống lại, ghế còn ngồi chưa nóng, hắn đã liệt kê một đống nhân quyền, cảnh cáo cảnh sát đừng vu khống người tốt, bằng không hắn nhất định sẽ tố cáo bọn họ, khiến họ đều phải nghỉ việc.
Đường Hoằng Nghiệp bị hắn chọc giận.
Để không xảy ra chuyện, Đới Húc bảo anh ra ngoài, thay bằng Thang Lực trầm tính đi vào, Phương Viên ở bên làm thư ký.
"Hướng Văn Ngạn, tên cũ của anh có phải là Lương Văn Bân không?" Đới Húc hỏi.
Hướng Văn Ngạn ngẩng đầu nhìn anh, tỏ vẻ miệt thị: "Đúng vậy.
Sao hả? Phạm pháp à?"
Đới Húc mặc kệ sự khiêu khích của hắn, tiếp tục hỏi: "Anh và nạn nhân Loan Thượng Chí là bạn thời đại học đúng không?"
Hướng Văn Ngạn vẫn giữ thái độ đó: "Đúng thế, thì sao? Việc này cũng phạm pháp à?"
"Trong thời gian Loan Thượng Chí về nước, cậu ta từng liên lạc với anh, điện thoại là anh dùng máy bàn của văn phòng gọi, có việc này không?" Thang Lực nhìn hắn, thay Đới Húc hỏi tiếp.
"Bạn học nhiều năm không gặp, nay liên lạc lại thì có vấn đề à?" Hướng Văn Ngạn hừ một tiếng, "Anh chị muốn đổ vụ án của Loan Thượng Chí lên đầu tôi đúng không? Tôi nói anh chị biết, đừng hòng! Chuyện này không hề có liên quan tới tôi, cậu ta là bạn học của tôi, hai người chúng tôi cũng có gặp mặt, nhưng Loan Thượng Chí có rất nhiều bạn, cậu ta về nước chỉ liên lạc với một mình tôi à? Nếu anh chị có năng lực thì đi bắt, đi thẩm vấn từng người đi!"
Đới Húc thở dài: "Hướng Văn Ngạn, anh có biết ưu khuyết điểm lớn nhất của anh là gì không? Có lẽ trước giờ không ai nói với anh, vậy để tôi giúp anh nhìn nhận rõ.
Ưu điểm lớn nhất của anh là đầu óc thông minh, nhưng khuyết điểm lớn nhất là vì anh thông minh, cho nên cảm thấy mọi người đều là kẻ ngốc.
Hôm nay nếu có