"Trên phương diện giáo dục con trẻ, con người Kha Hữu Lợi này đúng là đặc biệt." Đới Húc cười bình luận, có điều từ đánh giá này không thể nghe được rốt cuộc là nghĩa tốt hay xấu.
Hồng Thanh vội nói chuyện thay Kha Hữu Lợi: "Đàn ông không phải đều thế sao? Hay cẩu thả, không để ý chi tiết như phụ nữ, góc nhìn vấn đề cũng khá cởi mở, bởi vậy anh ấy cảm thấy chỉ cần là người có đạo đức, vấn đề ăn mặc ngủ nghỉ được bảo đảm, rất nhiều việc nhỏ không cần quá để ý, tôi cũng cho rằng điều này rất bình thường."
Đới Húc gật đầu, không nói gì thêm.
Lúc này có người gõ cửa văn phòng, Phương Viên mời vào.
Chờ cửa mở, thấy người tới, trong lòng cô liền không nhịn được mà kêu không tốt, đúng là trùng hợp, thế mà cùng nhau tới, bên này Hồng Thanh còn đang cung cấp thông tin cho họ, bên kia Ngô Thư Cầm lại chạy tới đây mà không báo trước!
Thấy Ngô Thư Cầm tới, Đới Húc cũng sửng sốt, có điều anh không tỏ thái độ ra ngoài mà vô cùng bình tĩnh gật đầu, chào hỏi bà ta.
Ngô Thư Cầm cũng nhìn thấy Hồng Thanh ngồi với Đới Húc.
Vừa thấy Hồng Thanh, sắc mặt bà ta lập tức thay đổi, tuy ngoài mặt vẫn duy trì nụ cười nhưng thái độ đề phòng như gặp kẻ địch.
"Cảnh sát Đới, cảnh sát Phương, chào cô cậu, tôi không quấy rầy cô cậu đấy chứ?" Ngô Thư Cầm cười nịnh nọt đi về phía bàn làm việc của Đới Húc, vừa khách khí hỏi thăm vừa lén liếc nhìn Hồng Thanh.
Từ lúc bà ta vào văn phòng, Hồng Thanh chỉ nhìn bà ta một cái, do vậy bà ta cũng nhanh chóng dời mắt đi, tay cầm rổ trái cây đặt lên bàn, "Cậu xem, vào thu rồi, thời tiết khô hanh, cô cậu làm việc vất vả, phải chú ý sức khỏe, nên ăn nhiều trái cây một chút."
"Như vậy không được.
Ý tốt của bà chúng tôi xin nhận trong lòng, nhưng rổ trái cây này chúng tôi không thể nhận, làm thế không hợp quy tắc, cũng trái với kỷ luật." Đới Húc vội đứng dậy từ chối.
Ngô Thư Cầm vẫn kiên trì: "Việc này sao lại không hợp quy tắc? Cô cậu vì con trai Kha Tiểu Văn nhà chúng tôi mà bôn ba khắp nơi, người làm phụ huynh như chúng tôi rất cảm kích.
Chỉ là chút trái cây mà thôi, không đáng nhiêu tiền, nhưng đây là lòng thành của chúng tôi, cô cậu không nhận thì chẳng khác nào đánh vào mặt chúng tôi, nếu chúng tôi quan tâm con mình hơn thì đã không chuốc thêm phiền phức cho cô cậu."
Ngô Thư Cầm nói vậy khiến Phương Viên và Đới Húc nhất thời không biết trả lời thế nào, chỉ có Hồng Thanh ngồi cạnh hừ một tiếng.
Âm thanh đó tuy không lớn nhưng đủ để mấy người ở đây, kể cả Ngô Thư Cầm đều nghe thấy rõ.
Ánh mắt Ngô Thư Cầm lập tức từ Đới Húc và Phương Viên dời sang phía Hồng Thanh, bật cười.
"Ai da, tôi còn tưởng là ai, đây không phải mẹ của Tiểu Văn sao?" Bà ta nói chuyện cực kỳ thân thiện, nếu không phải đã biết quan hệ giữa họ là gì, nói không chừng sẽ tưởng hai người họ là bạn bè lâu năm mới gặp lại, nhưng câu tiếp theo Ngô Thư Cầm nói, ngay cả Phương Viên không quá nhạy cảm cũng có thể nghe ra ẩn ý bên trong, "Thật ngại quá, tôi và Kha Hữu Lợi kết hôn đến giờ đã nhiều năm nhưng cũng chỉ gặp chị vài lần, ấn tượng không sâu, thiếu chút không nhận ra, chị đừng trách nhé."
Lời này chẳng khác nào đâm chọt Hồng Thanh ngay trước mặt cảnh sát phá án.
Sắc mặt Hồng Thanh lập tức tối sầm, bà ta quay đầu nhìn Ngô Thư Cầm đứng cạnh mình, nghiến răng nghiến lợi mà cười: "A, là chị à, tôi nói mà sao lại quen mắt thế! Chị không nhớ tôi nhưng tôi lại biết rất rõ về chị, tôi nghe con trai mình kể về cách chị đối xử với nó nhiều lắm đấy!"
Ngô Thư Cầm liếc nhìn Phương Viên bên cạnh, thái độ hề thay đổi, trả lời vô cùng tự nhiên: "Những việc đó đừng nhắc lại nữa, thời điểm tôi gả cho Kha Hữu Lợi, Kha Tiểu Văn mới nhiêu tuổi chứ? Thằng bé nhỏ như vậy đương nhiên cần có người thân chăm sóc, Kha Hữu Lợi bận làm ăn bên ngoài không thể quan tâm quá nhiều, tuy tôi là mẹ kế nhưng chuyện con cái tôi cũng phải để ý nhiều, việc này không đáng nhắc tới."
Hai người mới nói chuyện, mùi thuốc súng lập tức bay khắp nơi.
Phương Viên không nhịn được mà cảm thấy nghẹn họng, hai người này còn chưa nói được ba câu nhưng làm người đứng xem cô đều nghe ra cả, đừng tưởng người tỏ thái độ trước là Hồng Thanh, nhưng xét từ đầu tới cuối Hồng Thanh chỉ hừ một tiếng và ám chỉ việc Ngô Thư Cầm bỏ bê Kha Tiểu Văn, tuy có ý thù địch nhưng sức sát thương lại bình thường.
Còn Ngô Thư Cầm thì ngược lại, câu đầu tiên bà ta nói với cô và Đới Húc thường ngày Hồng Thanh không quan tâm Kha Tiểu Văn, thế nên thằng bé đều xa lạ với cả mẹ ruột lẫn mẹ kể.
Sau khi bị Hồng Thanh trào phúng, Ngô Thư Cầm lập tức thừa nước đục thả câu xoay chuyển cục diện.
Cứ thế, nhìn Ngô Thư Cầm có vẻ khá bị động, nhưng trên thực tế bà ta mới là người nắm lợi thế.
Phương Viên không phải phần tử hiếu chiến, có điều cô là sinh viên bước ra từ trường cảnh sát, trong trường cảnh sát dương thịnh âm suy, nam nhiều nữ ít, đây là hiện tượng vẫn luôn tồn tại, con trai hai mươi tuổi đa phần vẫn chưa thật sự trưởng thành, hơn nữa ai nấy đều có cơ thể cường tráng, thỉnh thoảng xảy ra tranh chấp, một lời không hợp thường rất dễ va chạm đánh nhau, vì để giải quyết vấn đề này, không biết từ khi nào trường học đã hình thành một truyền thống, dù là nam sinh đánh nhau hay nữ sinh đánh nhau, chỉ cần ra tay, người đầu tiên bị xử phạt chính là người đánh nhau trước, sau đó mới dò hỏi ngọn nguồn, đến khi xác định trách nhiệm việc đó rốt cuộc về bên nào mới tiến hành xử lý lần hai.
Điều này cũng thường thấy ngoài đời.
Do vậy người xúc động thường là người phải trả giá trước.
Cho nên nghe Ngô Thư Cầm nói như vậy, Phương Viên có hơi căng thẳng.
Cô sợ Hồng Thanh không bình tĩnh, tiếp tục đấu võ mồm với đối phương.
Quả nhiên như suy đoán của Phương Viên, nghe Ngô Thư Cầm nói, Hồng Thanh cười lạnh: "Ha ha, tôi cứ tưởng con người sống tới tuổi này sẽ biết liêm sỉ, biết thân biết phận.
Bây giờ nhìn chị, tôi mới phát hiện suy nghĩ của mình sai rồi.
Chị đối xử với Tiểu Văn thế nào, người có mắt