Tuy vừa rồi Ngô Thư Cầm vô cùng bình tĩnh, nhưng nghe Hồng Thanh gây chuyện như vậy, hơn nữa còn không kiêng dè bàn luận ý đồ của bà ta về Kha Hữu Lợi, Ngô Thư Cầm cũng lập tức nổi giận, cười lạnh: "Chị cũng chỉ biết nói miệng thôi, nếu có năng lực gì thì lấy ra đi! Một người phụ nữ bỏ chồng bỏ con, bây giờ con cái gặp nạn, trong đầu chỉ biết nghĩ tới chồng trước, ha ha, chị đúng là người mẹ tốt đấy! Đồng chí cảnh sát, anh chị cũng thấy rồi đấy, đây chỉ là bà mẹ có vẻ ngoài hiền từ thôi!"
"Cảnh sát Đới, cậu bảo bà ta đi di!" Vừa nghe Ngô Thư Cầm kéo Đới Húc và Phương Viên im lặng đứng cạnh vào câu chuyện, Hồng Thanh không khỏi thấy mất mặt, lập tức dời sự chú ý, bắt đầu muốn kéo Đới Húc làm quân đồng minh cho mình, "Con trai tôi gặp nạn, có gì cần tìm hiểu hay trao đổi cũng là chuyện giữa tôi và Kha Hữu Lợi, dù sao chúng tôi mới là ba mẹ ruột của Tiểu Văn, tôi không muốn có người ngoài ở đây!"
"Dựa vào đâu hả!" Ngô Thư Cầm trừng mắt liếc nhìn Hồng Thanh, nói với Đới Húc, "Cảnh sát Đới, chúng ta việc nào ra việc đó, quyền giám hộ Kha Tiểu Văn thuộc về Kha Hữu Lợi, tạm thời không bàn tới việc tôi có phải mẹ kế hay không, nhưng trên pháp luật tôi hiện là vợ của Kha Hữu Lợi, thường ngày sống chung một nhà với anh ấy, trong chuyện này rốt cuộc là mẹ ruột chỉ có cái danh bên ngoài hay tôi mới có quyền lên tiếng, anh chị chắc chắn hiểu rõ hơn tôi.
Giữa chúng tôi nếu có một người bắt buộc phải đi thì người đó khẳng định không phải tôi."
Đới Húc vốn muốn đứng ngoài cuộc bị hai người kia thay phiên điểm danh, trong tình huống này còn tiếp tục giả câm vờ điếc thì không ổn lắm, vì thế anh nhìn Hồng Thanh, lại nhìn Ngô Thư Cầm, cuối cùng nói chuyện với Ngô Thư Cầm trước: "Như vậy đi.
Bà Hồng tới trước, tôi bảo Phương Viên đưa bà qua phòng khách nghỉ ngơi trước, lát nữa chúng tôi xử lý xong việc bên này sẽ tới tìm bà được không?"
Ngô Thư Cầm bình tĩnh lại, làm như không có việc gì mà cười xua tay với Đới Húc: "Không cần đâu cảnh sát Đới.
Thật ra hôm nay tôi tới cũng không phải vì việc này, chẳng qua là làm phụ huynh của con trẻ, tôi muốn tới biểu đạt lòng thành của nhà chúng tôi mà thôi.
Anh chị làm nghề này vốn không sung sướng gì, tôi không khiến anh chị ngột ngạt hơn nữa.
Anh chị thức khuya dậy sớm vì chuyện của con trẻ, chút trái cây này không đáng bao nhiêu tiền, anh chị đừng từ chối, coi như hiểu cho tấm lòng của chúng tôi, cứ nhận đi.
Chúng ta không phải có số điện thoại liên lạc của nhau rồi sao, nếu có gì cần tôi phối hợp, anh chị cứ gọi điện cho tôi, tuy Kha Tiểu Văn không phải tôi sinh nhưng dù sao cũng do một tay tôi nuôi nấng, dù gì tôi cũng hiểu nó hơn người ngoài, anh chị không cần khách khí với tôi."
Bà ta định nói xong rồi đi, nhưng trước khi đi cũng không quên khinh thường Hồng Thanh một câu, lời trong ý ngoài đều là công khai quyền "làm vợ"của Kha Hữu Lợi.
Hết câu, không cho Hồng Thanh phản kích, bà ta gật đầu và Phương Viên, đứng dậy rời đi.
Hồng Thanh nổi giận, hùng hổ cầm rổ trái cây Ngô Thư Cầm vừa đặt lên bàn đuổi theo, vừa đi vừa nói: "Tôi giúp anh chị trả rổ trái cây này cho chị ta! Đầu nghĩ gì thế hả! Người ta đã không nhận, chị ta còn bắt ép, đây không phải làm khó anh chị sao! Chưa từng thấy phụ nữ nào vô sỉ như vậy!"
Phương Viên dở khóc dở cười nhìn Hồng Thanh vội vã lao ra, theo sau lại hơi lo lắng.
Do dự một hồi, cô hỏi Đới Húc: "Em có cần đuổi theo xem không? Chắc hai người họ sẽ không đánh nhau đấy chứ?"
"Không đâu, không cần đi, nếu có thể đánh nhau thì hai người họ sớm đã đánh nhau rồi.
Đây là Cục Công An, bọn họ không hồ đồ đâu." Đới Húc không hề lo lắng, ngược lại còn cười ha ha hỏi Phương Viên, "Vở kịch vừa rồi hay lắm đúng không? Em có cảm tưởng gì không?"
"Cảm tưởng?" Phương Viên suy nghĩ, "Điều dễ nhìn thấy nhất chính là Hồng Thanh không phải người thông minh, tương đối xúc động.
Đẳng cấp của Ngô Thư Cầm cao hơn bà ta, cũng suy xét nhiều hơn bà ta, nói năng hay chọc vào nhược điểm của người khác, còn làm như không có việc gì, tự mình gây chuyện cuối cùng lại biến thành đối phương có lỗi."
"Ừ, đánh giá của em về tính cách của hai người họ không sai.
Vậy từ nội dung nói chuyện của họ thì sao? Em nghe ra được gì không?" Đới Húc hỏi tiếp.
"Nói thế nào nhỉ? Sau khi Kha Tiểu Văn gặp nạn, chúng ta thông báo cho Kha Hữu Lợi trước.
Kha Hữu lợi biết chuyện thì vô cùng đau khổ, gọi điện kêu Ngô Thư Cầm tới, cãi nhau với bà ta một trận.
Dáng vẻ Kha Hữu Lợi đau đớn khi mất con lúc ấy em vẫn còn nhớ rõ, nhưng hôm nay thời điểm Ngô Thư Cầm cãi nhau với Hồng Thanh, em không hề thấy Hồng Thanh buồn bã.
Tính cả khi liên lạc qua điện thoại với bà ta, ban đầu em còn tưởng trong lòng bà ta rất buồn, chẳng qua cố tỏ vẻ mạnh mẽ ra ngoài thôi.
Nhưng không ngờ rằng người ta vốn bình tĩnh như vậy, không hề giống hình ảnh mẹ ruột của một đứa trẻ vừa nạn."
Đới Húc gật đầu: "Vậy em hiểu tại sao tôi không cho em đi khuyên rồi đúng không? Thời điểm mất cảm xúc mất khống chết thật ra là lúc con người thể hiện bộ mặt thật của mình, dù có phải ngụy trang hay không, một khi nổi nóng, lớp mặt nạ sẽ bị vứt sang một bên."
Phương Viên gật đầu, hai người không tiếp tục đề tài này nữa, bởi vì bọn họ không ai biết Hồng Thanh rốt cuộc đuổi theo bao xa, có cản Ngô Thư Cầm lại không, sau khi hai người đó dời đến chiến trường thứ hai có tiếp tục tranh cãi hay không, do vậy tạm thời không vội phân tích và bình luận vấn đề này.
Đợi nửa ngày, đến khi Phương Viên cho rằng Hồng Thanh có lẽ sẽ không quay về