Nghe Đới Húc nói, Phương Viên bỗng im lặng, qua một lúc lâu mới thở dài: "Càng nghĩ lại càng cảm thấy Kha Tiểu Văn thật đáng thương.
Cách đối xử của Kha Hữu Lợi với cậu bé không thể nói là không quan tâm hay không tốt, có điều lại quá sơ ý, rất nhiều chuyện không thèm hỏi thăm đến.
Còn mẹ đẻ Hồng Thanh thì sao, chỉ biết nghĩ cho bản thân mình, hoàn toàn không quan tâm đến Kha Tiểu Văn.
Ngô Thư Cầm thì không cần phải nhắc tới, theo những gì chúng ta tìm hiểu, không hề có chứng cứ khiến người ta miễn cưỡng cảm thấy bà ta đối xử với cậu bé không tệ.
Nhưng việc này Ngô Thư Cầm nói đúng, mẹ đẻ còn không làm tròn trách nhiệm, dựa vào đâu mà đòi mẹ kế phải làm? Trong khi bà ta còn phải lo cho Ngô Học Hải."
Đới Húc nhẹ nhàng vỗ vai Phương Viên, không nói gì nữa.
Trầm mặc giây lát, anh bỗng hỏi: "Tối nay sau khi tan làm tôi dẫn em đi ăn pizza, có muốn đi không? Có một cửa hàng bán pizza rất ngon."
"Được thôi." Phương Viên không biết tại sao anh bỗng dời đến đề tài chẳng mấy liên quan gì, có điều vẫn vui vẻ đồng ý, "Nhưng em cứ tưởng anh muốn ăn hamburger."
Phải biết rằng Đới Húc là người cuồng hamburger có tiếng của đội hình sự, nếu không ai ăn cản, anh dường như có thể ăn hamburger mỗi ngày, cho dù mọi người cho rằng dù nhân kịp giữa là thịt gà hay thịt bò thì khẩu vị cũng tương đồng, nhưng Đới Húc lại không nề hà, hơn nữa nghe nói trước đây chỉ cần trong lúc công tác có chút thời gian làm việc, anh đều sẽ tìm mọi cách bắt cóc người bên cạnh đi ăn hamburger.
Do vậy mỗi lần anh nhắc tới hamburger, ngay cả người anh em tốt Chung Hàn cũng nổi điên.
Có điều vừa nói xong câu đó, Phương Viên bỗng phát hiện hình như sau khi cô tới Cục Công An đi làm, ngoại trừ quan hệ đồng nghiệp, bọn họ còn là bạn cùng phòng, một ngày ba bữa đa phần đều giải quyết cùng nhau, nhưng dù ở nhà hay đang làm việc, Đới Húc cũng không thường xuyên kéo cô đi ăn hamburger, mà bản thân Phương Viên đối với hamburger cũng không có ác cảm.
Nhưng ăn nhiều chắc chắn sẽ ngán, ban đầu cô còn lo liệu có khi nào đi với Đới Húc lâu rồi, sau này nhìn thấy hamburger bản thân sẽ buồn nôn hay không.
Không ngờ bữa ăn của hai người vẫn rất phong phú.
Nghe cô hỏi, Đới Húc cười hì hì, nói: "Hamburger à? Tôi chưa bao giờ từ chối nó cả.
Có điều hôm nay bỏ đi, tôi cảm thấy ăn thứ rác rưởi như hamburger vẫn chưa đủ."
"Rác rưởi?" Phương Viên sửng sốt.
"Khi con người đang trong trạng thái không tốt, món ăn có tác dụng an ủi thường phải ngon miệng, mà vốn dĩ thứ nhiều năng lượng và thành phần dinh dưỡng đơn giản chỉ là rác rưởi." Đới Húc giải thích, "Tuy tôi thích hamburger nhưng so với pizza nhiều phô mai thì vẫn kém lắm, cho nên hôm nay chúng ta cứu ăn một buổi no say đi!"
Phương Viên lập tức hiểu ý Đới Húc, trong lòng chợt dâng lên một loại cảm xúc khó diễn tả, nói là cảm động thì không hẳn, nói là khổ sở cũng không hoàn toàn, cho cô chỉ biết gật đầu, không nói gì nữa.
Muộn một lát, những người khác lục tục tới, ai cũng bị rổ trái cây lớn làm cho hoảng sợ, đều hỏi Đới Húc và Phương Viên.
Sau khi hỏi rõ ràng, bọn họ vừa tức giận vừa buồn cười, có điều nếu Hồng Thanh đã để rổ trái cây lại, dù sao cũng sẽ không lấy về, má cứ đặt ở đó trái cây cũng hư thối, do vậy mọi người dứt khoát chia nhau, ngay cả những đồng nghiệp thân thiết ở phòng ban khác nghe nói cũng chạy tới, chỉ một bữa trưa, rổ trái cây đã không còn gì.
Đến giờ tan tầm Đường Hoằng Nghiệp mới rảnh rỗi, anh cầm trái táo của mình đi rửa, vừa ngồi ăn vừa cảm khái: "Người xưa có câu trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi, đúng là không sai.
Mẹ kế và mẹ ruột cạnh tranh, so nhau bằng việc mua rổ trái cây, ha ha, chuyện này đúng là lần đầu tiên nghe nói! Có điều Hồng Thanh kia cũng thật là, bà ta mua rổ lớn hơn là được, sao phải trả đồ cho Ngô Thư Cầm chứ! Cậu xem trong cục chúng ta có bao nhiêu con sói đói hả! Nếu không phải tôi tay chân lanh lẹ, suy xét chu toàn, hiện giờ nói không chừng một quả táo cũng không có mà ăn!"
Đới húc cười nói: "Tôi lại cảm thấy nếu Hồng Thanh cầm rổ trái cây của Ngô Thư Cầm quay lại, Ngô Thư Cầm cũng biết chuyện này, nói không chừng cũng tốt hơn một chút, tuy đều là trái cây từ trên trời rơi xuống nhưng vẫn ăn trái cây của Hồng Thanh vẫn ngon miệng hơn của Ngô Thư Cầm."
"Sao vậy?" Đường Hoằng Nghiệp gặm táo đầy miệng hỏi.
"Bởi vì mục đích của họ khác nhau." Đới Húc trả lời, "Nếu đem ra so sánh, rổ trái cây của Hồng Thanh tuy lớn hơn, giá cũng cao hơn nhưng động cơ của bà ta khá đơn thuần, chỉ là đứng trên phương diện mẹ đẻ của Kha Tiểu Văn thể hiện thái độ quan tâm khi con trẻ xảy ra chuyện, có thể vượt mặt mẹ kế Ngô Thư Cầm.
Cho nên xét đến cùng, bà ta mua trái cây cho chúng ta, nhìn bề ngoài được lợi là người ăn như chúng ta, nhưng trên thực tế người bà ta muốn chiến thắng là Ngô Thư Cầm."
"Vậy theo cách cậu nói, Ngô Thư Cầm mua rổ trái cây này để chiến thắng ai?" Đường Hoằng Nghiệp hỏi.
Đới Húc chỉ chỉ cái mũi của mình, "Đương nhiên là những cảnh sát phụ trách tra án như chúng ta!"
"Ý cậu Ngô Thư Cầm là viên đạn bọc đường hả?"
"Gần vậy, có điều không thể tính là hối lộ, chẳng qua bà ta muốn đề cao ấn tượng bản thân thôi." Đới Húc cười nói, "Lần đầu tiếp xúc với chúng ta, bà ta để lại ấn tượng không tốt, vừa tới đã cãi nhau với Kha Hữu Lợi một trận, sau đó là con trai bà ta nói năng khiêu khích, cho nên tôi đoán khi trở về bà ta hơi chột dạ, do vậy muốn biểu đạt chút quan tâm để chúng ta cảm thấy bà ta rất thông cảm cho công việc vất vả của chúng ta, đồng thời thể hiện sự quan tâm với tiến triển vụ án Kha Tiểu Văn, miễn cho người ta áp đặt cho mình danh xưng mẹ kế độc ác."
"Cậu nói như vậy, thế chẳng phải Ngô Thư Cầm có gì chột dạ sao?"
"Chột dạ thì khẳng định có, hai buổi chiều bọn tôi ra ngoài đều để điều tra Ngô Thư