Sau một tháng trèo cửa sổ của Quách Vương phi, Tấn vương coi như đường đường chính chính đi bằng cửa trước.
Đã thành phu phu cùng giường một hoặc nhiều đêm tùy theo góc độ nhận biết, Tấn vương ngựa quen đường cũ vô cùng tự nhiên thay y phục cho Quách Vương phi.
Đâu vào đó lại tiếp tục thuần thục thay cho chính mình.
Mạc Kính Dung phát giác ra bàn tay hướng về phía tấm lưng trần của y trước khi nó chạm vào người, nên y bình tĩnh thân hình đón nhận, hơi xoay đầu gọi: "Bảo Nhi?"
Quách Gia Bảo hiếm có nghe thấy Mạc Kính Dung gọi tên hắn mà không đáp, nhưng ngón tay của hắn lại chăm chú di chuyển trên làn da trắng mịn của y.
Hai người ngồi trên giường, một thân trên xích loã, một hơi nhíu mày sờ soạng.
Sờ đủ, Quách Gia Bảo cũng rầu rĩ kêu: "Tướng công..."
Mạc Kính Dung không quay lại nhìn hắn, ánh mắt đâm chiêu trên ngọn đèn dầu đặt trên bàn tròn, tâm sáng như đuốc nhưng vẫn hỏi Quách Gia Bảo: "Sao vậy?"
Lòng bàn tay ấm nóng phủ lên phần da có điểm gồ ghề, Quách Gia Bảo âu sầu đáp: "Lưng của Tướng công bị đau ư?"
Chưa đợi Mạc Kính Dung nói gì, Quách Vương phi bỗng nhiên hô lớn: "Là ai làm đau Tướng công?!" Rồi đứng bật dậy chạy tới phía trước mặt của Mạc Kính Dung, mày rậm quả quyết nhăn lại mà tiếp: "Ta đánh kẻ làm Tướng công đau!"
Tuyên bố xong liền huơ tay múa chân như ra quyền hạ cước, khuôn mặt chính trực lần đầu tiên vì tức giận mà cau có hùng hổ, bất ngờ toát ra úy khí lẫm nhiên.
Mạc Kính Dung ngưng thần ngắm nhìn sống động gần ngay trước mắt, bất giác vươn tay muốn kéo lại gần.
Đến khi nằm tựa vào lòng ngực trần của Tấn vương, Quách Vương phi vẫn chưa kịp định thần tại sao tư thế lại thay đổi nhanh chóng như vậy.
Hơi thở ấm áp phả vào một bên tóc mai của hắn, khiến Quách Gia Bảo có chút ngứa, ngẩng đầu đối diện tầm nhìn của Mạc Kính Dung.
"Tướng công?"
"Ừm?"
"Còn đau đau nữa không?"
Mạc Kính Dung trông xuống đôi mắt trong trẻo đầy lo âu chờ đợi kia, trong ngực vừa như trầm xuống, vừa như nhẹ tênh.
Sau lưng nơi Quách Gia Bảo chạm vào cũng nóng bỏng phi thường...
"Đã lâu không còn đau nữa."