"Lại đây."
Một lời này của Tấn Vương vừa ra khỏi miệng, Quách Vương phi đã rời ghế thoắt chạy đến bên người y, tránh đi mũi đao của các ảnh vệ một cách khéo léo đến kì lạ.
"Tướng công, ta có thỏ ăn rất ngon." Một tay nắm lấy vạt áo của Tấn Vương, Quách Vương phi vừa meo meo cười vừa hiến lên món ngon.
Tấn Vương đưa mắt nhìn ba thanh kẹo đường đã bắt đầu có dấu hiệu tan chảy dưới cái nóng quyết liệt vào hạ được ghì chật trong bàn tay lớn của Quách Vương phi, cũng không hề nửa lời chê bai mà nhận lấy.
Nhưng liền bị Quách Vương phi đứng đắn nhắc nhở:
"Tướng công chỉ được lấy một thôi nha! Còn lại là của Trương gia gia và A Xuân tỷ tỷ!"
"Hừm."
Dưới vẻ mặt ngạc nhiên của các ảnh vệ, Tấn Vương im lặng ăn mất Thỏ Ngọc, rõ ràng vẫn là bộ dáng úy khí tinh xảo lãnh đạm, nhưng một loạt động tác vừa rồi quả là hết sức kì quái...!
Chưa để một nhóm ảnh vệ suy đến rốt cuộc là kì quái ở điểm nào, Minh An Đế đã lên tiếng: "Sao các ngươi lại dám vô lễ với tứ ca của ta?"
Bức tường ảnh vệ kiên cố giữa Minh An Đế và Tấn Vương nhanh như chớp sụp đổ, tiếng đầu gối chạm sàn gỗ cùng tiếng kiếm tra vào vỏ đồng loạt vang lên.
"Chúng tiểu nhân tội vạn phần đáng chết! Xin chịu nhị vị Công tử trách phạt!"
Minh An Đế đạm cười nhìn Tấn Vương, "Thật là bọn nô tài ngu dốt không biết phải trái, mạo phạm đến tứ ca.
Ta sẽ đặc biệt dạy dỗ lại bọn họ.
Các ngươi còn không mau lui xuống? Muốn quỳ ở đây làm chướng mắt ta và tứ ca nữa sao?"
"Tạ Công tử khai ân!"
Rất nhanh trong phòng chỉ còn thấy rõ ba người là Minh An Đế cùng phu phu Tấn Vương.
"Cả hai mau ngồi xuống, đừng khách sáo như vậy." Mạc Kính Vũ nheo mắt cười.
Mạc Kính Dung tựa hồ như không hề hiếm lạ cử chỉ thân thiết đến không có tôn nghiêm trật tự giữa quân và thần này, chỉ nắm lấy tay Quách Gia Bảo cùng an toạ.
Mạc Kính Vũ cũng không bỏ qua ánh nhìn dò xét bàn điểm tâm của Mạc Kính Dung, có điểm hiếu kì hỏi, "Tứ ca muốn chọn món sao?"
"Đã gần đến giờ ngọ," Mạc Kính Dung không nặng không nhẹ thản nhiên trả lời.
"Có đói bụng không?"
Dường như biết tướng công là đang hỏi mình, Quách Gia Bảo ngẫm ngẫm rồi thành thật đáp.
"Đã ăn rất nhiều bánh, chưa đói."
Mạc Kính Dung hơi nhíu mày.
"Hôm nay ăn quá nhiều đồ ngọt, trong ngày này không được ăn thêm nữa."
Quách Gia Bảo xụ mặt nhưng vẫn biết vâng lời đáp dạ, hơi ngẩn người dõi nhìn Mạc Kính Dung châm trà cho cả ba.
Hai người tự nhiên phóng khoáng như thiên không, ngươi một câu ta một câu, khiến Mạc Kính Vũ mạc danh kì diệu cảm giác mới lạ.
Hoàng cung cao quý quyền uy nhưng cũng thanh lãnh tịch mịch.
Chức vị đế vương cao cao tại thượng, liếc mắt nhìn xuống là khúm núm, đê hèn, cùng toan tính, dần kiến tạo ra rất nhiều đa đoan.
Đến nỗi ái nhân bên gối, thân nhân trước mặt, ái thần các phía, tất thảy đều như cách một bước tường vây.
Ngôi vị hoàng đế há có phải là vị trí để một người nhược yếu có thể chịu đựng, khi ngàn vạn chúng thần ngước lên nhìn ngươi, mỗi một nước đi đều là chi li nghìn kế.
Rốt cuộc đâu mới là thực, đâu mới là thao túng?
Thận Nghi Hoàng hậu trước kia luôn đối với y ôn hoà hữu lễ, tựa như tất cả bạo ngược đối người mang cùng một diện mục với y là hư không.
Tiên đế coi trọng Ngũ Hoàng tử, phe cánh lúc bấy giờ cũng vì thế mà e ngại Hoàng huynh y.
Mạc Kính Dung từ lúc sinh ra vẫn luôn là tồn tại dẫn người chú mục như vậy, nói Mạc Kính Vũ thời niên thiếu tâm không tồn tranh đấu là lừa