Vết thương trên vai Trần Bảo Ngọc cũng đã gần lành, cô xuống giường hoạt động cho giãn gân cốt.
Nhưng Hasina đã ngăn lại “Cô nên ở trên giường nghỉ thêm đi.”
“Cô xem vết thương cũng gần lành rồi, tôi ở giường sắp chán chết rồi.” Trần Bảo Ngọc than vãn, cùng lúc này có giọng nói truyền tới “Em nên ở trên giường nghỉ ngơi thêm đi.”
“Lệ Đằng anh tới rồi à?” Trần Bảo Ngọc ngạc nhiên.
“Đương nhiên anh phải tới, để xem em còn giấu anh chuyện gì? Anh đã hỏi Daka rồi, em đúng là liều mạng thật đấy.
Vết thương ở vai sao rồi?” Trong giọng nói kèm theo sự khó chịu.
“Em không sao?” Cùng lúc này Hasina nói nhỏ vào tai Trần Bảo Ngọc “Người đàn ông này là ai vậy?”
“Anh ấy là Lệ Đằng, là chỉ huy tác chiến của tôi.” Trần Bảo Ngọc giải thích.
“Chỉ huy sao? Trông cũng đẹp trai quá chứ.
Là bạn trai của cô hả.” Hasina lên tiếng trêu chọc, Trần Bảo Ngọc cũng nhanh chóng đáp lại “Cô đừng có nói bậy.”
Lệ Đằng ho vài tiếng rồi nói “Em nghỉ ngơi đi, anh ra phòng giam chút.”
“Phòng giam sao? Em cũng muốn đi.” Trần Bảo Ngọc nhanh chóng lên tiếng.
Lệ Đằng có chút do dự, nhưng dù sao tội phạm cũng là cô ấy phối hợp với cảnh sát bên đây “Cũng được.”
Phòng giam tại Châu Phi là một nơi có điều kiện vô cùng e hẹp, thiếu thốn ẩm thấp.
Trong một phòng giam có thể chứa khoảng ba, bốn con người được khóa chặt bởi một lồ ng sắt.
Có thể nghe, có thể thấy nhưng không thể ra ngoài được.
Lâm Duẫn lúc này đang ngồi ở một góc, trông thấy Trần Bảo Ngọc liền nhào tới “Con khốn, mày giỏi lắm.”
“Đã quá khen, đó chỉ là nhiệm vụ của tôi.” Trần Bảo Ngọc nhép môi.
“Tiểu Kiều, tao sẽ nhớ mặt của mày.
Tao mà thoát ra được khỏi đây sẽ giết mày.” Lâm Duẫn tức giận nói.
“Tôi không phải là Tiểu Kiều, tôi là Trần Bảo Ngọc chỉ là phóng viên bình thường thôi.” Trần Bảo Ngọc nói.
Nói xong hai người tới một phòng giam khác, do Tào bị thương nên được đặc cách ở phòng riêng, có bác sĩ theo dõi.
Vừa trông thấy cô, hắn vô cùng tức giận “Ta tin tưởng cô như vậy, mà không ngờ cô là tay trong.
Đúng là quá xem thường cô rồi.”
“Không phải tôi tài giỏi, mà là do các ông bị lu mờ bởi phụ nữ thôi.” Trần Bảo nói.
“Thắng thì làm vua, thua thì làm giặc.
Muốn nói sao chẳng được, dù các ngươi có bắt được ta, cũng chẳng có bằng chứng buộc tội đâu.” Tào đắc ý.
Lúc này Lệ Đằng lên tiếng “Vậy là ông quá xem thường cảnh sát chúng tôi rồi, chúng tôi đã có đầy đủ chứng cứ buộc tội vận chuyển vũ khí trái phép ra nước.
Cũng như bằng chứng cấu kết với Lâm Duẫn về [email protected] túy, và gái mại ***.
Chờ ngày vào tù đi.”
“Ta sẽ chờ ngày đó, lão đại nhất định sẽ cứu ta.” Tào cười to.
Mặc cho Tào cười to, Trần Bảo Ngọc đi ra ngoài.
Cô chút khó chịu trong người, thấy vậy Lệ Đằng lên tiếng hỏi “Em làm sao vậy?”
“Em thấy hơi mệt, có chút nhức đầu.
Chắc bệnh cũ tái phát rồi.” Giọng cô có chút mệt mỏi đáp lại.
“Vậy em nghỉ ngơi sớm đi, đã có lệnh từ cấp trên.
Ngày mai sẽ áp giải tội phạm về nước.” Lệ Đằng nói.
[......]
Tuy là nói là áp giải tội phạm, nhưng để tránh mọi người chú ý quá nhiều.
Nên đã để Lâm Duẫn, Tào đi chung một chuyên cơ với hành khách.
Cùng với hai người cảnh sát Châu Phi, hai tay bọn chúng bị trói lại bởi còng số 8, không thể làm được gì.
Được sắp xếp ngồi ở khoang cuối máy bay, được sự giám sát của cảnh sát Châu Phi.
Lệ Đằng và Trần Bảo Ngọc, được sắp xếp ngồi khoang trên máy bay để hỗ trợ cảnh sát Châu Phi.
Khi máy bay cất cánh được một lát, Lâm Duẫn viện cớ đi vệ sinh để rời chỗ ngồi.
Đương nhiên sẽ có sự giám sát của cảnh sát, nhưng chờ hơn ba mươi phút không thấy Lâm Duẫn trở ra, cảnh sát sinh nghi vô kiểm tra thì không thấy hắn đâu.
Lúc này cảnh sát tính chạy ra ngoài báo tin, nhưng đã bị Lâm Duẫn đánh ngất từ phía sau, và cướp khẩu súng trong tay.
Khi đã có súng trong tay, Lâm Duẫn chạy lên khoang trước máy bay uy hiếp hành khách.
Hắn nổ súng “Đùng!” làm mọi người trên máy bay hoảng