Mộc Di về đến nhà đã là sáu giờ tối, Khải Trạch vẫn chưa về. Thai kì của cô sắp qua tháng thứ năm, cảm giác lúc nào cũng muốn ngủ. Cô về phòng, tắm rửa xong thì leo lên giường ngủ, hôm nay có hơi mệt. Nói ngủ Mộc Di liền ngủ ngay, có lẽ bảo bảo trong bụng ảnh hưởng đến cô rất nhiều.
Còn ở phía Khải Trạch, sau khi biết được chủ nhân của số điện thoại kia là ai thì anh cũng không tức giận nữa. Muốn phá hoại tình cảm của anh và cô, anh ta còn non tay lắm. Đến khi anh sắp về thì điện thoại lại reo lên, là số của Quý Khải Nhân. Anh cười lạnh, nhanh như thế liền không có kiên nhẫn, quá tệ.
- Anh có việc tìm tôi?
- Không hổ là Du tổng, tôi biết anh rất nhanh sẽ điều tra được là tôi. Thế nào, mấy bức ảnh đó đẹp không?
Khải Trạch nhếch môi, nhàn nhạt trả lời.
- Cũng không tệ, nhưng góc chụp có hơi xấu.
- Anh không tức giận sao, tiểu Di và tôi đoạn tình cảm này rất sâu đậm.
- Thế thì sao, tôi là chồng cô ấy còn anh bắt quá chỉ có cái danh trúc mã mà thôi. Cuối cùng anh vẫn là kẻ thua cuộc!
Đầu dây bên kia im lặng không nói, trong lòng anh thầm khinh bi. Sức chiến đấu chỉ có bao nhiêu mà muốn đấu với anh sao? Là người lăn lộn trong cái xã hội khắc nghiệt này, chút thủ đoạn đó còn không được tính là trò trẻ con. Khải Trạch không đợi người kia trả lời thì anh đã ngắt máy trước, thời gian quý báo anh vẫn nên về bồi vợ của mình.
Xe về đến biệt thự, trong nhà lúc này rất yên tĩnh. Người làm có vẻ đã về trước còn cô hẳng là ngủ rồi đi. Anh thong thả đi vào nhà, tay còn cầm theo một túi thực phẩm, khi nãy anh ghé mua ở siêu thị định sẽ nấu bồi bổ cho cô. Đem thực phẩm vào nhà bếp, anh cởi áo vest để trên sofa, bắt tay vào công việc nấu bữa tối cho cô. Dạo gần đây tay nghề của anh đã nâng cao, Khải Trạch cảm thấy rất vui sướng.
Một tiếng sau, mùi thơm của thức ăn hoà vào không khí đánh thức cô đang ngủ ở trên phòng. Mộc Di lồm cồm bò dậy, ngửi được mùi thơm bụng cô liền réo lên. Cô nhanh chóng đứng dậy đi xuống lầu. Đến nhà bếp, cô thấy anh đang tất bật nấu nướng, cô mỉm cười nhẹ nhàng đi đến, đưa tay ôm lấy anh từ phía sau. Khải Trạch giật mình nhưng ngay sau đó liền thả lỏng người, anh biết rõ ai đang ôm mình.
- Dậy rồi à?
Cô lười nhác "ùm" một tiếng, mặt cọ cọ vào lưng anh.
- Em đi ra ngoài đi, nơi này toàn dầu mỡ không tốt.
- Em muốn ở đây cơ!
Cô làm nũng, không hiểu tại sao dạo gần đây cô càng ngày càng giống một đứa bé, thích làm nũng, muốn được anh cưng chiều. Nhưng việc này Khải Trạch lại không chiều cô, anh bắt buộc cô phải ra ngoài không cho cô tiến vào phòng bếp. Cô bĩu môi "hừ" một tiếng, đi đến sofa ngồi đợi. Trong lúc rãnh rỗi cô nhìn thấy di động của anh để trên bàn, cô đưa tay lấy định nghịch để giết thời gian.
- Trạch, em mượn điện thoại của anh nha.
Khải Trạch lơ đãng "uk" một tiếng, nhưng ngay sau đó anh đột ngột dừng tay, nhớ đến bức ảnh hồi chiều anh vẫn còn chưa xoá, Khải Trạch lập tức buông công việc đi ra ngoài.
- Di Di, đừng...
Chữ " mở" còn chưa ra khỏi miệng thì anh đã thấy cô đang mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào điện thoại của anh. Lúc nãy cô lỡ tay bấm vào tin nhắn, định thoát ra nhưng bức ảnh kia khiến cô dừng tay. Trong ảnh