Quý Hạo Nhân á khẩu trước câu nói của cô, anh ta hoàn toàn không lường trước được cô sẽ nói ra như thế.
- Em...nói gì thế?
- Anh nghe không rõ sau? Tôi nói tôi chọn Du Khải Trạch vì anh ấy giàu hơn anh!
- Anh không tin! Tô Mộc Di em là người có thể vì tiền mà bán đi hạnh phúc của mình sao?
Mộc Di cười nhạt, quả thật lúc đầu khi cô quyết định ký hợp đồng hôn nhân với Du Khải Trạch là vì dì của cô bệnh nặng cần tiền phẫu thuật gấp. Nếu anh không giàu có thì cô sau có thể đưa ra quyết định đó chứ. Còn hiện tại, việc anh có giàu hay không cũng không quan trọng, cô yêu anh là được!
- Quý Hạo Nhân, anh không hiểu tâm lý của con gái ngày nay sao?
Anh ta cau mày.
- Tâm lý cái gì chứ?
- Con gái bây giờ chọn đàn ông điều lấy tiêu chuẩn "bên ngoài đẹp trai, bên trong nhiều tiền". Ông xã của tôi hai tiêu chuẩn đó điều đạt, tôi chọn anh ấy là điều đương nhiên. Còn anh - cô liếc mắt đánh giá- hơi kém một chút!
Cô vừa nói xong không khí liền trở nên căng thẳng, cô chính thức khiêu chiến với anh ta. Cô không muốn một ai có thể xen vào chuyện tình cảm của cô cả "trúc mã, anh trai" cái gì chứ? Đồ tồi!
- Tiểu Di, em hôm nay đến là muốn cắt đứt với anh sao?
- Tôi và anh thì có quan hệ gì mà cắt đứt chứ? Tôi chỉ muốn đến nói cho anh biết, Quý Hạo Nhân chúng ta quen nhau cũng mười mấy năm, đến ngày hôm nay tôi mới nhìn rõ bộ mặt thật của anh. Vô sĩ, bỉ ổi, tôi cảm thấy mình quả thật là một đứa ngốc nên mới coi anh là anh trai. Hai chữ " anh trai" này, anh không xứng!
Cô đỏ mắt, cầm túi xách đứng dậy đi ra cửa. Quý Hạo Nhân đuổi theo ôm lấy cô từ phía sau. Mộc Di giãy dụa anh ta càng ôm chặt, mặt của anh ta hoàn toàn chôn vào hõm cổ của cô. Ghê tỏm, cô cảm thấy cả người mình dơ bẩn.
- Anh buông tôi ra!
- Anh không buông, tiểu Di anh yêu em, rất yêu em. Em đi với anh có được không, chúng ta sẽ ra nước ngoài sống hạnh phúc, bảo bảo trong bụng em anh cũng sẽ nuôi, em đi với anh, đi với anh!
Mộc Di cắn vào tay anh ta, cơn đau khiến Quý Hạo Nhân buông tay. Mộc Di liền xoay người nhắm thẳng chổ hiểm của anh mà đá tới. Anh ta khốn khổ ôm lấy chổ "ấy" của mình khụy xuống, Mộc Di cười lạnh tặng cho anh ta thêm một đá.
- Đi với anh? Anh mơ tưởng sau, Quý Hạo Nhân sau này đừng để tôi gặp lại anh, đồ tồi!
Nói rồi cô xoay người chạy nhanh ra cửa, mạnh miệng như thế chứ thật ra tim cô đang đập liên hồi. Dù sao thì anh ta cũng là đàn ông, cô trong lúc anh ta mất cảnh giác mới ra tay được nếu không...một lời khó nói hết! Đến lúc yên vị trên xe taxi thì cô mới chú ý đến bụng mình, đưa tay vuốt ve bụng cô mỉm cười dìu dàng khác hẳn với bộ dạng đanh đá lúc nãy.
- Bảo bảo, khi nãy con ngoan lắm. Hôm nay hai mẹ con chúng ta vừa trừ gian diệt ác khi về mẹ sẽ mua thứ con thích ăn nhất bồi con có được không?
Bác tài xế đang láy xe bật cười khi nghe cô nói.
- Cháu gái, cháu biết bảo bảo trong bụng mình thích ăn gì à?
- Tức nhiên rồi ạ, cháu thích ăn thì bảo bảo đương nhiên cũng sẽ thích!
Bác tài xế cười haha rồi tiếp tục láy xe, Mộc Di cũng không nói nữa cô