Cánh cửa phòng bệnh mở ra, Mộc Di ở bên trong đang yên tĩnh nằm trên giường bệnh. Sắc mặt của cô lúc này đã khá hơn, dường như là cô đang ngủ. Anh cẩn thận đóng cửa lại để không phát ra tiếng động, sau đó đi đến bên giường.
Mộc Di ngủ không sâu, khi anh vừa đi đến bên cạnh thì cô liền tỉnh giấc.
- Là tôi đánh thức cô sao?
Mộc Di khẽ lắc đầu, sau đó thì ngồi dậy. Khải Trạch giúp cô kê một chiếc gối ở sau lưng, lúc này Mộc Di mới hỏi anh.
- Tôi bị sao vậy?
- Không sao, chỉ là động thai. Nghỉ ngơi vài ngày là khỏi, cô yên tâm đi bảo bảo không nguy hiểm.
Cô nghe anh nói đến hai từ " động thai" sắc mặt liền thay đổi. Là cô nghe lầm hay bác sĩ khám sai? Lúc này anh thấy biểu cảm khuôn mặt cô thay đổi, cứ ngỡ là cô đang sợ, anh bèn dùng tay mình nắm lấy tay cô an ủi.
- Không cần sợ, tôi ở bên cạnh cô.
Một giờ sau, Khải Trạch rời khỏi phòng để nghe điện thoại, lúc này Mộc Di mới có thời gian suy nghĩ chuyện ban nãy, quả thật chuyện có thai khiến cô bất ngờ.
Hai tháng nay bà dì của cô không có đến, nhưng cô cũng không nghĩ là mình mang thai. Bởi con người cô làm việc không nghĩ đến sức khoẻ áp lực công việc khiến cho chu kỳ của cô thay đổi, đôi lúc đến ba tháng mới có một lần cũng là chuyện bình thường. Nhưng không nghĩ tới, lần này lại khác. Mộc Di vuốt ve bụng mình, cảm giác của cô lúc này vừa vui vừa lo. Vui vì trong bụng cô đã có một tiểu bảo bảo, lo vì cô nghĩ đến chuyện của anh và cô. Hai người không có tình cảm sống với nhau, một năm sao hết hợp đồng liền ly hôn. Cô biết anh không hề yêu cô, lần trước cô giả vờ mang thai để anh không ly hôn, đó là vì cô muốn giữ thể diện cho bản thân. Nhưng lần này, cái thai là thật! Đến khi đó, hai người ly hôn bảo bảo sẽ như thế nào?
Mộc Di đăm chiêu suy nghĩ, cô quyết định sẽ giữ lấy đứa con của mình bằng bất cứ giá nào. Cô sẽ không giao con cho anh, nhất định sẽ không!
- Bảo bảo, con yên tâm mẹ sẽ luôn bảo vệ con, con là tiểu thiên thần của mẹ, mẹ sẽ không để người khác đoạt mất, dù cho người đó là cha của con!
Lúc này cánh cửa mở ra, mẹ chồng cô lo lắng đi vào phòng phía sau là Khải Trạch. Có lẽ cuộc điện thoại vừa rồi là do mẹ anh gọi tới.
- Tiểu Di của mẹ, con cảm thấy thế nào. Có còn khó chịu không con?
- Mẹ yên tâm, con không sao, bảo bảo cũng không sao.
Bà nắm tay cô, vẻ mặt đầy đau lòng, mặc dù cô là con dâu nhưng bà thương cô như con ruột. Nghe tin cô vào viện, bà vô cùng lo lắng mà chạy tới xem. Nhìn vẻ mặt xanh xao của cô lòng bà càng xót. Mộc Di từ nhỏ đã thiếu thốn tình thương của cha mẹ,cô là do người dì ruột goá chồng nuôi lớn, đến năm học xong đại học