New Wind
"Trác tổng..."
Thẩm Kiêu bước vào bên trong phòng, nhìn thấy bóng lưng Trác Nhất Phong đang trầm mặc.
"Nói đi"
"Đã điều tra được Lâm thiếu đưa thư ký Đới đến trung tâm Lus mua trang sức cho Lâm phu nhân..."
Vừa nghe tin Lâm Hữu Đằng đưa Đới An Lạc ra khỏi New Wind, Trác Nhất Phong đã ra lệnh cho Thẩm Kiêu phái người đi theo dõi.
Trác Nhất Phong giọng điệu nghi hoặc "Mua sắm cho Lâm phu nhân?"
"Còn có....tặng cho thư ký Đới một đôi giày của nhà thiết kế Lê Diễn..."
Thẩm Kiêu không muốn nói ra chuyện này, nhưng nếu giấu giếm Trác Nhất Phong phát hiện ra được thì sẽ lại nổi cơn điên với anh.
Trác Nhất Phong nhoẻn miệng nở một nụ cười đầy ẩn ý.
Nội tâm của anh khó mà suy đoán được.
Sau khi ra khỏi trung tâm thương mại, Lâm Hữu Đằng cũng không có ý định về New Wind, trực tiếp xem như tan làm, lái xe đưa An Lạc về nhà.
"Lâm phó tổng, anh làm việc không có chút trách nhiệm nào sao?"
An Lạc không hài lòng khó tránh khỏi việc cô cằn nhằn suốt cả dọc đường Lâm Hữu Đằng lái xe về nhà.
"Đới cô nương của tôi ơi, ai đời lại như cô đây? Được tan làm sớm, được bổn thiếu gia lái xe đưa về tận nhà mà còn phải nghe cô chửi mắng nữa, haizaa"
Vẻ mặt tức giận đang hướng ngoài cửa sổ không thèm đáp trả lời mình của An Lạc thật khiến cho Lâm Hữu Đằng uất nghẹn "Được rồi được rồi, lần này thôi.
Sau tôi sẽ chăm chỉ công việc hơn, thật hết cách với cô"
Nhiều người xếp hàng cầu anh đưa đi chơi còn không được, cô gái này lại chẳng vui vẻ khi đi cùng anh, đúng là tức chết anh mà.
"Cảm ơn lòng tốt của anh, nhưng món quà đắt tiền đấy tôi không thể nhận"
Lâm Hữu Đằng kiềm nén sự bộc phát, giọng nói vẫn vô cùng ôn nhu "Đới cô nương à, tôi mua cho cô, giờ cô lại nói không nhận, rốt cuộc cô muốn thế nào đây?"
"Anh có thể tặng Lâm phu nhân"
Lâm Hữu Đằng nghĩ đến vẻ mặt của mẹ mình khi nhận đôi giày này, thì cười phụt thành tiếng.
"Mẹ tôi á, bà ấy không có gu thẩm mỹ già dặn như cô đâu, haha.
Vả lại cũng chẳng thể mang tặng cho ai, nhà tôi vốn không có người lớn tuổi hơn nữa.Thư ký Đới à, tôi thấy cô bớt suy nghĩ cổ hủ một chút, suy nghĩ thoáng hơn đi ha"
Tên Lâm Hữu Đằng này đúng là miệng nhanh hơn não mà, có cần nói trắng ra vậy không chứ? Sơ hở ra là hắn kiếm chuyện cười nhạo cô.
"Đừng suy nghĩ nhiều nữa, chỉ một món quà tặng thôi mà, xem như tôi lì xì Tết sớm cho nhân viên mình vậy, có gì mà cứ đắn đo mãi thế chứ!"
Anh ta đã nói đến thế cô cũng không tiện từ chối thêm nữa "Cảm ơn Lâm phó tổng"
Giọng điệu cô đúng nghĩa đang bị anh ép buộc nhận quà a.
Thật khiến người ta muốn tức chết với cô luôn đó.
Biệt thự Lâm Gia
"Cậu chủ mới về"
Người làm trong nhà ra mở cửa chào hỏi Lâm Hữu Đằng.
"Mẹ tôi đâu"
Lâm Hữu Đằng bước xuống xe cầm hộp quà nhỏ được gói xinh xắn trong tay, vui vẻ huýt sáo nghêu ngao.
"Dạ, bà chủ đang tập yoga trên lầu"
Lâm Hữu Đằng vừa bước tới cửa chính đã bị con bé tinh quái chặn lại "Anh hai..."
Con bé nhảy bổ từ đâu ra khiến cho Hữu Đằng giật bắn cả mình "Con nhóc này..."
"Anh Nhất Phong không ở cty nên anh trốn việc về sớm đúng không?" Lâm Uyển Dao dùng ánh mắt chán ghét nhìn Lâm Hữu Đằng tra hỏi.
Con bé này chỉ được cái bốc phốt anh nó là giỏi.
Lâm Uyển Dao nhỏ hơn Hữu Đằng 11t, nhà chỉ có hai anh em nhưng lúc nào cũng như chó với mèo.
Hữu Đằng đi nước ngoài 5 năm nhưng lúc quay về nhà tình anh em vẫn không có gì khác xưa cho lắm.
Thần tượng trong lòng Lâm Uyển Dao chỉ có một mình Trác Nhất Phong, bao nhiêu năm qua cũng không thay đổi.
Anh hai của cô chẳng thể