Sau khi xuất viện, Đới An Lạc không cần phải đi làm.
Mấy hôm nay cô ở nhà nghỉ ngơi xem phim giải tỏa căng thẳng.
Những ngày này không bị Lâm Hữu Đằng ám suốt ngày làm cô cảm thấy cuộc sống mình bình yên hơn rất nhiều.
Thoải mái quá đi mất.
Ting…Một tin nhắn gửi đến, là tin nhắn của thư ký Thẩm “Thư ký Đới, cô đã khỏe hơn nhiều chưa?”
An Lạc nhắn lại một dòng tin trả lời “Cảm ơn thư ký Thẩm, tôi khỏe nhiều rồi”
“Vậy tối nay 19h đến quán lẩu nướng Hoa Lục ăn tất niên phòng thư ký nhé!”
Gần đến tết nguyên đán rồi, hôm nay là ngày làm việc cuối cùng của năm.
Cô gia nhập phòng thư ký chưa lâu, cũng chưa có cơ hội để phát triển tình cảm cùng với mọi người, đây cũng xem như là một cơ hội tốt a.
“Vâng, tôi sẽ đến”
Đới An Lạc đi đến tủ quần áo lướt mắt qua một lượt, chọn một chiếc váy màu đen nhã nhặn xinh xắn, cô ướm thử vào người trông khá là ok nên cô quyết định chọn nó.
Chiếc váy này Tần Diệp tặng cho cô khá lâu rồi nhưng cô chưa có dịp để mặc.
Đới An Lạc bắt taxi đi đến quán lẩu nướng Hoa Lục.
Bước vào quán khá nhiều ánh mắt nhìn cô, chiếc váy đen có họa tiết đơn giản, trên đầu kẹp hai cái nơ đen xinh xắn tóc nâu buông xõa dài, càng giúp cô tôn lên vẻ đẹp dịu dàng khả ái.
Không gian quán Hoa Lục không quá lớn, trong quán chỉ có sức chứa khoảng mười bàn, nhìn cách bày trí quán khá ấm cúng.
Thẩm Kiêu vẫy tay gọi “Thư ký Đới”
Thẩm Kiêu chọn hai bàn ở trong góc cuối quán vì anh không muốn ngồi xen ngang với những vị khách khác.
“Thư ký Thẩm, mọi người vẫn chưa đến ạ?” Đới An Lạc thấy Thẩm Kiêu đang ngồi cùng một cô gái lạ mặt, người này cô chưa từng thấy qua ở cty.
Anh lịch thiệp đứng lên nhấc ghế cho cô ngồi xuống “Con gái ấy mà, muộn một chút là chuyện thường tình thôi”
An Lạc lịch sự gật đầu chào hỏi cô gái ở đối diện đang ngồi cạnh Thẩm Kiêu “Chị đây là…?”
“Đây là Tưởng Niên Phi, là vợ của tôi” Thẩm Kiêu cười tươi rạng rỡ đáp lời, nụ cười này là biểu hiện của sự hạnh phúc, ánh mắt anh nhìn vợ mình khiến cho người khác cũng cảm nhận được sự ấm áp lây a.
“Chào em, chị đã nghe tên em, em xinh đẹp thật đó” Giọng nói Tưởng Niên Phi nhẹ nhàng, ngọt ngào như rót mật vào tai người khác.
Chẳng trách thư ký Thẩm lại say đắm cô.
Đới An Lạc được khen gương mặt ngượng ngùng “Không biết sau này em ở độ tuổi của chị Niên Phi có còn được xinh đẹp như chị không?”
“Con bé này, cách khen người khác khéo léo quá!” Tưởng Niên Phi cười dịu dàng, gương mặt cô vô cùng phúc hậu.
Từ ngày bị sảy thai sức khỏe cô rất yếu, cô không còn cùng Thẩm Kiêu thường xuyên ra ngoài đi dạo chơi ăn uống, không còn đem cơm trưa đến cty cho Thẩm Kiêu nữa, chỉ quanh quẩn trong nhà làm việc nhà và thêu vá ít đồ.
Cho nên Đới An Lạc mới không biết đến cô.
Vì tính chất công việc đặc biệt nên Thẩm Kiêu không đeo nhẫn cưới trên tay.
Nào giờ Đới An Lạc còn lầm tưởng anh sẽ bị ế già bởi vì ở cạnh Trác tủ lạnh cơ chứ! Không ngờ sau lưng anh lại có bóng hồng xinh đẹp dịu dàng thế này đây.
Ba cô thư ký ‘đắt giá’ của New Wind đã đến rồi.
Bọn họ ưa chuộng phong cách sexy nên mặc những bộ váy có phần hơi lộ da thịt.
“Chị Niên Phi cũng đến sao? Lâu rồi mới được gặp chị” Lương Cảnh Mỹ lên tiếng chào hỏi.
Tưởng Niên Phi chỉ cười nhẹ đáp lại câu hỏi xã