Trácc…Nhất Phong!!! sao cậu lại tới đây?"
Lâm Hữu Đằng đúng là kẻ gian bị bắt quả tang ngay tại trận.
Lúc nãy lời nói hùng hổ hăng say bao nhiêu giờ lại rụt rè lấp bắp như thỏ đế.
“Mọi người không hoan nghênh tôi sao?”
Trác Nhất Phong lúc nào lời nói cũng lạnh nhạt như vậy, khiến cho người khác không suy đoán được cảm xúc của anh là đang vui hay buồn.
Thẩm Kiêu lên tiếng giải vây cho Lâm Hữu Đằng “Trác tổng đừng hiểu lầm, chúng tôi chỉ là hơi bất ngờ vì hôm nay cậu lại chịu đến.
Mời ngồi mời ngồi”
Trong lòng Thẩm Kiêu đang có một suy nghĩ, anh không dám chắc suy nghĩ của mình là đúng.
Trác Nhất Phong xưa giờ đều không tham dự những bữa tiệc thế này, nhưng anh vẫn lịch sự mời cậu ta một tiếng.
Lần này cậu ta đến rất có thể bởi vì bữa tiệc lần này có sự hiện diện của Đới An Lạc.
“Lâm Hữu Đằng, cậu vào trong kia ngồi đi” Trác Nhất Phong nhấtv quyết không muốn ngồi xuống ghế còn trống kia.
“Trác Nhất Phong!!! Tại sao tớ phải nhường chỗ cho cậu chứ?” Lâm Hữu Đằng cau có, bày ra bộ dạng không muốn đổi chỗ.
Cái ghế trống kia là vị trí ở giữa Đới An Lạc và Lương Cảnh Mỹ.
Ngồi giữa hai bóng hồng xinh đẹp lại không muốn, cứ nhất quyết tranh chỗ với anh là thế nào!!!?? Trác Nhất Phong, con người cậu thật quái gỡ.
“Tôi muốn ngồi ngoài bìa” Lời nói ngắn gọn mang theo chút sự quyền lực.
Câu nói này làm cho Lâm Hữu Đằng đến cạn lời, đứng lên nhường chỗ cho cậu ta vậy, không thể để không khí vui vẻ của mọi người bị ‘khúc gỗ’ này phá hỏng mất được.
Lâm Hữu Đằng ngồi vào vị trí ở giữa bàn, một nụ cười nào đó của ai kia bất chợt nhếch lên mãn nguyện.
Đới An Lạc ngồi kế bên ‘Trác tủ lạnh’ lại không vui vẻ thoải mái cho lắm, cô thấy hơi căng thẳng, tim đập bấn loạn, nhưng cố gắng trưng ra vẻ mặt bình tĩnh.
Khai tiệc, Thẩm kiêu có vài lời muốn phát biểu “Cảm ơn tất cả mọi người hôm nay đã đến tham dự buổi tiệc tất niên cuối năm này.
Thẩm Kiêu tôi cảm thấy rất vui và rất vinh hạnh vì hôm nay Trác tổng bỏ chút thời gian quý báu đến tham dự cùng chúng ta.
Mọi người cho Trác tổng một tràn pháo tay đi nào!”
Thẩm Kiêu vừa dứt lời, tất cả cùng đồng thanh hoan hô vỗ tay nhiệt liệt.
Nhưng Trác Nhất Phong vẫn giữ nguyên gương mặt lạnh trước sau không thay đổi.
“Đây là chút lòng của tôi” Thẩm Kiêu phát cho mỗi người một phong bao lì xì đỏ lấy lộc.
Nhưng đến lượt Trác Nhất Phong đã không còn phong bao nào, Thẩm Kiêu ngại ngùng cúi người “Xin lỗi Trác tổng, tôi không nghĩ cậu sẽ đến nên không chuẩn bị phong bao đỏ cho cậu.
Tôi…”
Trác Nhất Phong không đợi Thẩm Kiêu nói hết lời đã phẩy tay “Không sao”
Thẩm Kiêu im lặng ngồi xuống, rót rượu vào ly từng người, mời mọi người nâng ly lên chúc mừng năm mới.
Đới An Lạc cũng nâng ly rượu lên cho có lệ, sau đó hạ ly đặt xuống bàn.
Cầm ly nước ngọt uống thay rượu.
“Thư ký Đới, cô làm vậy là đang coi thường chúng tôi đó.
Mau uống cạn ly đi.” Lương Cảnh Mỹ không hài lòng liền lên tiếng thúc ép Đới An Lạc.
An Lạc ngại ngùng từ chối “Tôi không uống được, tửu lượng của tôi kém lắm”
Đới An Lạc vốn không uống được nhiều, chỉ cần hai ly cũng đã khiến cho cô lâng lâng như ở chín tầng mây rồi, vã lại sự việc lần trước đã gây ra cho cô một nỗi ám ảnh khó lòng nào mà quên được.
“Lạc Lạc không uống được, để tôi uống thay cô ấy” Lâm Hữu Đằng cầm ly rượu của Đới An Lạc lên cụng ly với Lương Cảnh Mỹ, cô ta mới tạm chấp nhận bỏ qua cho An Lạc.
Lâm Hữu Đằng gắp lấy con tôm, cẩn thận bóc sạch vỏ, bỏ vào chén An Lạc.
Bất giác đụng phải ánh mắt diều hâu của Trác Nhất Phong đang nhìn mình chằm chằm, anh mỉm cười “Có phải cậu cũng muốn tôi bóc tôm cho cậu không? Còn bày đặt ngại không dám lên tiếng”
Tảng băng trôi đúng là tảng băng trôi, dáng vẻ ngồi nghiêm trang như dự họp