Edit: Rine
Nghe được lời này rõ ràng Lương Vương muốn dính dáng đến Tô gia, Tô Minh Châu cũng không còn thờ ơ lạnh nhạt như vừa rồi nữa, nàng buông bát đũa xuống, ngẩng đầu nhìn về phía Lương Vương, mở miệng nói: "Chuyện này thật kỳ lạ!"
"Cha ta thường nói đại ca chỉ có một thân sức mạnh, chỉ biết can đảm dùng võ xông lên chứ không thạo mưu lược, không hiểu binh thư, ngay cả viết cho đại tẩu một phong thư nhà mà cũng sai hết nửa tờ. Sao nay từ miệng Vương gia nói ra lại trở thành người trên thông thiên văn, dưới tường địa lý vậy, cách hơn nửa tháng mà cũng có thể tính được rõ ràng thời gian đại quân hồi kinh?"
Trong giọng nói Tô Minh Châu mang đầy giận dữ không thèm che giấu, lời hỏi trong trẻo vang dội, có tình có lý, rõ ràng mạch lạc, gần như chính là chỉ thẳng Lương Vương cố ý nói bậy.
Thế nhưng Lương Vương cũng không có vẻ gì hoảng loạn, nghe vậy vẫn thản nhiên cười cười: "Ồ? Có lẽ là lúc viết thư Tô huynh đệ đoán đại khái, chưa biết chừng cũng chỉ nhắc đến trong thư với ta mà thôi."
Cách nói này của Lương Vương giống như hai người họ đã là huynh đệ thân thiết từ lâu, ngay cả chuyện tính bừa thời gian như thế mà đại ca cũng đề cập đến lúc tán gẫu với hắn, vậy thì những chuyện khác còn không biết nói đến cỡ nào!
Tô Minh Châu bị một câu này làm tức đến sắc mặt ửng đỏ, nàng hít một hơi thật sâu, siết chặt lòng bàn tay, lúc đang muốn nói thêm gì nữa thì Triệu Vũ Thần bên cạnh lại chợt đưa tay vỗ vỗ bàn tay siết chặt của nàng, giọng nói điềm đạm an ủi: "Hoàng thúc thích nhất là nói đùa chọc cười, trên miệng không có một câu nào chính xác, sao Quý phi lại tưởng là thật chứ?"
Tô Minh Châu nghe vậy dừng lại, ngẩng đầu nhìn, mặc dù động tác và giọng điệu của Triệu Vũ Thần đều vô cùng mềm nhẹ nhưng khóe miệng lại mím thật chặt, đôi mắt cũng hơi nhìn xuống dưới, giống như đang che giấu điều gì.
Tính ra thì nàng và Triệu Vũ Thần đã quen biết từ lúc sáu tuổi, sau này bởi vì Thái hậu chưa sinh nên còn không biết đích xuất trong bụng là một Công chúa.
Địa vị Triệu Vũ Thần khó xử, trong thời gian hơn nửa năm, gần như mỗi ngày hắn đều đến Tô phủ ở chung, chơi đùa với nàng.
Triệu Vũ Thần này cũng xem như là Tô Minh Châu nàng chứng kiến hắn lớn lên từ nhỏ, nàng nhớ rõ tất cả những thói quen nhỏ của hắn, vì thế biết ngay vẻ mặt này của hắn đại biểu cho trong lòng hắn đã hết sức tức giận, chỉ là không muốn để người ngoài nhìn ra nên mới miễn cưỡng kiềm chế cảm xúc.
Đương nhiên Tô Minh Châu không biết thật ra bệ hạ còn đang trong cơn phẫn nộ liên quan đến màu sắc trên đỉnh đầu (đội nón xanh), thấy vẻ mặt hắn như thế, tâm trạng nàng đột nhiên căng thẳng lên ––
Hắn đang căm giận điều gì? Đồng thời lại kiềm chế cái gì?
---
Căm giận tất nhiên là bởi vì Tô gia cấu kết với Lương Vương, vừa kinh sợ vừa giận dữ, còn kiềm chế... là bởi vì thế lực Lương Vương lớn mạnh, Tô gia lại nắm lấy binh quyền, tạm thời hắn không thể đánh rắn động cỏ, vì thế không thể không nhẫn nhịn, lại còn phải chịu đựng giấu cảm xúc trên mặt để mềm mỏng trấn an nàng!
Chỉ sợ Triệu Vũ Thần đã tin vào hành vi cố ý lôi kéo này của Lương Vương, ít nhất là trong lòng hắn đã tồn tại mối nghi ngờ.
Đối với Minh Châu mà nói, cũng chỉ có như thế là lời giải thích hợp lý duy nhất cho tình huống trước mắt.
Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Tô Minh Châu đột nhiên nặng nề.
Trước khi phụ mẫu khởi hành đến Tây Bắc, thật ra đã cố ý tiến cung một lần nói chuyện với nàng. Tuy rằng Tô gia nhà nàng có binh quyền nhưng tình huống dẫn binh nổi dậy, thậm chí tự mặc hoàng bào giống như Thái tổ trước kia là chuyện chỉ xảy ra vào thời loạn, hiện nay thiên hạ thái bình, nếu muốn bắt chước người xưa sẽ chỉ tăng thêm sát nghiệt bên ngoài, lại còn liên lụy cả nhà.
Chính mình đã nằm trên giường, sao có thể để người khác được ngủ say chứ? Huống chi thứ liên quan đến tính mạng như binh quyền này, từ thời Tiên đế đã bắt đầu kiêng kỵ Tô gia, phụ thân đương nhiên hiểu rõ nên cũng không ham mê quyền thế, biết binh quyền trong tay giống như lưỡi đao treo trên đỉnh đầu, chuyện nó rơi xuống chỉ là sớm muộn mà thôi.
Thế nhưng dựa theo cách hành xử của Tiên đế, một khi từ bỏ binh quyền, Tô gia tay không tấc sắt, như thế càng chỉ có thể vươn cổ chịu chết, đều là đánh mất tính mạng cả nhà.
Đã như vậy, phụ thân đâm lao phải theo lao, cố gắng chờ đợi hơn mười năm, đến lúc Tiên đế băng hà, Triệu Vũ Thần đăng cơ, cuối cùng cũng xem như chờ được một đường xoay chuyển.
Bởi vì Tô Minh Châu đã sống hai đời nên thuở nhỏ già dặn hơn những đứa trẻ khác, thêm nữa nàng và Triệu Vũ Thần có chung đụng tình cảm từ bé, phụ thân từng mượn cơ hội này cẩn thận quan sát tâm tính Triệu Vũ Thần, cho rằng hắn là một quân vương khoan dung nên muốn dựa vào cơ hội đó giữ gìn toàn bộ Tô gia bình an phú quý, đương nhiên dưới tiền đề là rút khỏi khi đang trên đà vinh quang.
Trên thực tế, nếu hai năm trước không xảy ra chuyện quân Nhung xâm phạm biên giới thì phụ thân đã dự định cáo ốm từ quan vào lúc Tiên đế băng hà rồi.
Đáng tiếc Triệu Vũ Thần đăng cơ không bao lâu thì Tây Bắc sinh ra chiến sự, phụ thân lãnh binh xuất chinh, trái lại cũng là chuyện đáng mừng, nghĩ đến nếu có thể dựa vào quân công để tiến thêm một bước, đổi một Tước vị, sau này cũng không sợ rơi vào cảnh người đi trà lạnh, chẳng mấy chốc gia nghiệp đã lụn bại.
Thế nhưng bởi vì trong hai năm qua cha mẹ đều ở Tây Bắc xa xôi, không biết tình hình trong kinh, mấy tháng trước đã từng truyền tin cho Tô Minh Châu, hỏi nàng tính tình bệ hạ thế nào? Có gì thay đổi hay không?
Lúc ấy Tô Minh Châu tỉnh táo nghĩ lại, cảm thấy sau khi Triệu Vũ Thần lên ngôi mặc dù coi trọng quy củ hơn nhiều, chức trách trượng phu và "bạn trai cũ" cũng đều hết sức thất bại nhưng trên căn bản hắn vẫn là quân vương "nhân đức" mà các thư sinh Nho gia yêu mến nhất, không có gì khác biệt