Edit: Rine
[Tin ngươi mới là lạ!]
Nghe câu nói thẳng thắn dứt khoát của Tô Minh Châu, đương nhiên chỉ là tiếng lòng, trong nháy mắt Triệu Vũ Thần đau đớn nghẹn ở ngực!
Vậy mà cố tình Tô Minh Châu còn không hề hay biết, nàng rũ mắt, căn bản không biết tiếng lòng của mình đã bị người ta nghe rõ ràng.
Lúc này, tùy hứng tranh cãi là không thể nào, nhưng nếu trực tiếp tỏ ra tin tưởng không nghi ngờ thì lại có vẻ hơi giả tạo, Tô Minh Châu nghĩ nghĩ, chỉ đành tỏ vẻ trầm tư gật đầu nhẹ: "Bệ hạ nói đúng lắm, Tô gia trung tâm có nhật nguyệt chứng giám, đương nhiên không thể chỉ vì mấy câu lôi kéo của Lương Vương mà để người ngoài có cơ hội đổi trắng thay đen."
Triệu Vũ Thần há hốc mồm, chỉ cảm thấy trong lồng ngực có một cơn ấm ức chặn ngang lấy nhưng hắn biết nếu lúc này mà nổi giận sẽ chỉ càng biến khéo thành vụng, vì vậy phí sức chín trâu hai hổ mới miễn cưỡng nhịn xuống được, thế mà lại nghe tiếng lòng nghi ngờ lanh lảnh vang lên lần nữa ở phía đối diện ––
[Sao lại càng giận hơn vậy? Chẳng lẽ lời này mình nói sai rồi sao?]
Triệu Vũ Thần nghe tiếng chợt dừng lại, suy nghĩ xoay chuyển một lượt, đột nhiên nghĩ đến –– Minh Châu nhận ra trẫm đang tức giận ư?
Từ nhỏ hắn đã được các sư phó dạy dỗ làm người bề trên thì không được để lộ cảm xúc vui buồn, thêm vào lúc nãy ở trước mặt Minh Châu, hắn đã hết sức cẩn thận, bởi vậy tự cảm thấy mình không biểu lộ gì, cũng không mảy may sơ hở.
Lại không ngờ rằng Quý phi có thể từ vẻ ôn hòa của hắn nhìn ra sắc mặt giận dữ bên trong đáy lòng.
Nội tâm Minh Châu trong sáng, qua mấy ngày nay hắn đã được hiểu biết một lần nữa, thế nhưng nàng có thể gạt bỏ điều giả, giữ lại sự thật, nhìn ra cảm xúc thật của hắn như vậy... có lẽ, bởi vì Minh Châu cũng là thật lòng để ý, quan tâm hắn!
Không sai, lúc trước khi hắn chưa phát hiện ra Minh Châu thật lòng với mình, Minh Châu cũng đã vừa nhìn là nhận ra sắc mặt hắn tiều tụy, lại còn tràn đầy nhớ nhung hắn!
Nghĩ như vậy, trong lòng Triệu Vũ Thàn chợt nhẹ nhàng hơn rất nhiều, hắn cười cười, có chút thoải mái, trong nhất thời còn bỏ qua luôn cả tự xưng trẫm: "Ta là người thế nào, nàng hiểu rõ nhất, những hành vi mê muội tàn bạo giống như vua Kiệt*, ta sẽ không làm."
*Vua Kiệt: Hạ Kiệt - vị vua cuối cùng của nhà Hạ trong lịch sử Trung Quốc, ông được truyền thống coi là một bạo chúa và là kẻ áp bức, người mang lại sự sụp đổ của một triều đại.
Tô Minh Châu thấy hắn mặt mày giãn ra, hiển nhiên là vui vẻ từ đáy lòng, nhất thời nàng cũng sửng sốt.
[Một hồi buồn, một hồi lại vui... Bị bệnh gì vậy?]
Triệu Vũ Thần nghe thấy được, không phật lòng chút nào, chỉ lắc đầu, thuận thế đứng lên: "Bất kể tin tức của Lương Vương từ đâu mà có, hắn đã dám mở miệng thì có lẽ cũng có chút nắm chắc. Mùng bốn tháng sau, tính ra cũng chỉ còn tầm mười ngày, gần ngay trước mắt."
"Bây giờ ngài không tin cũng không sao, lâu ngày mới rõ lòng người, cuối cùng sau này ngài sẽ tin thôi."
Tô Minh Châu dừng một lát, vì Tô gia, nàng đứng dậy, quy quy củ củ cúi đầu, khen một câu: "Bệ hạ anh minh."
---
Thuấn Nguyên năm thứ ba, mùng ba tháng tư.
Sắc trời còn mịt mờ nửa sáng nửa tối, trong Chiêu Dương điện đã một mảnh đèn đuốc sáng trưng.
Triệu Vũ Thần đứng đợi trước gương lưu ly lớn dựng trong nội điện, xung quanh có cung nữ nội giám tới lui như nước chảy, theo thứ tự dâng lên các loại y phục giày mão, ban chỉ vòng ngọc, đeo từng món một lên người bệ hạ.
Hôm nay mặc dù không vào triều nhưng lại là ngày Uy Vũ Đại Tướng quân Tô Chiến khải hoàn hồi triều, Triệu Vũ Thần thân là Đế vương, muốn đích thân ra khỏi thành đón người, mặc một thân long bào cực kỳ chính thức, trái lại còn phức tạp long trọng hơn khi lên triều sớm.
Hôm nay dù thức dậy vô cùng sớm nhưng nghĩ đến lập tức có thể nhìn thấy phụ mẫu, Tô Minh Châu thần thái sáng láng, ý cười thật lòng tràn đầy trên mặt, nhìn Triệu Vũ Thần sửa soạn gần xong, thậm chí nàng còn tự mình đi tới đón lấy phát quan trong tay cung nhân bên cạnh, muốn đội lên cho Triệu Vũ Thần.
Triệu Vũ Thần thấy thế hơi kinh hãi, cử chỉ thân mật lại quan tâm như vậy, đừng nói sau khi tiến cung, ngay cả hồi bé, khi bọn họ chơi chung vui vẻ nhất, Tô Minh Châu cũng chưa từng làm giúp hắn.
Thế nhưng giật mình thì giật mình, sau khi Triệu Vũ Thần hồi phục tinh thần vẫn cảm thấy vô cùng hưởng thụ, chủ động khom người trước mặt Tô Minh Châu, cảm nhận được búi tóc trên đỉnh đầu bị Quý phi nhẹ nhàng xoay xoay, hắn hơi nhắm mắt lại, nói lời có vẻ trêu chọc: "Đây là lần đầu tiên nàng hầu hạ trẫm, trẫm phải ghi nhớ trong lòng thật kỹ."
[Ồ, cũng chỉ có lần này thôi.]
Tô Minh Châu nghe vậy dừng lại, tỉ mỉ cài chặt phát quan, lui một bước, nhìn trái nhìn phải một lúc, cuối cùng mới cười tủm tỉm gật đầu nhẹ: "Bệ hạ đi sớm về sớm."
"Trẫm biết rồi." Mặc dù nghe được câu tiếng lòng trước đó nhưng Triệu Vũ Thần vốn cũng không trông cậy vào việc Quý phi có thể ngày ngày đối xử ân cần với hắn như vậy, hắn không suy nghĩ nhiều, chỉ nói: "Nàng cũng đừng quá nôn nóng, trên triều đình trẫm sẽ không kéo dài nhiều thời gian, để các nàng nhanh chóng một nhà đoàn tụ."
Tướng quân khải hoàn hồi triều, Đế vương ra khỏi thành nghênh đón, việc này đối với Tô gia mà nói là vinh quang to lớn. Lễ