Edit: Rine
"Lão gia và phu nhân đến!"
Nghe lời này, trong lòng Tô Minh Châu vui mừng, không nghĩ được nhiều nữa, lập tức đứng dậy chạy vội ra ngoài cửa. Ngay sau đó Tô Đô úy cũng tươi cười đầy mặt theo sát phía sau.
Mới vừa vòng qua kệ gỗ lớn, nhìn ra ngoài điện, quả nhiên lập tức nhìn thấy bóng dáng phu thê Tô Tướng quân.
"Thần gặp qua nương nương." Đi đến trước điện, Tô Chiến dáng người thẳng tắp ôm quyền khom người, Tô phu nhân bên cạnh vốn dĩ nhìn thấy nữ nhi đã muốn trực tiếp xông đến, nhờ trượng phu nhắc nhở một tiếng như vậy mới nhớ lại, bước chân chậm dần, cũng theo sau khuỵu gối.
"Cha nương!" Tô Minh Châu làm sao chịu nổi điều này? Nâng làn váy lao xuống bậc thang, tiến lên mấy bước vội vàng đỡ phụ mẫu lên, vừa sốt ruột vừa cười: "Ở đây đâu phải trên triều đình! Trong cung của nữ nhi, cha để ý đến những lễ tiết này làm gì?"
“Minh Châu nói rất đúng!" Khóe mắt Tô phu nhân thấp thoáng ẩm ướt, oán trách đẩy Tô Tướng quân bên cạnh: "Đều tại chàng, bỗng nhiên cuống lên khiến ta cũng hồ đồ theo."
Tô Tướng quân đã qua tuổi bốn mươi cũng cười nhẹ gật đầu, giọng nói trong trẻo: "Cẩn thận một chút dù sao cũng không sai."
Tô Đô úy ở sau lưng thấy Tô Minh Châu ra hiệu thì lập tức tiến lên dìu phụ mẫu, quỳ một chân trên đất gọi: "Cha nương."
Tuy Tô Tướng quân chiều chuộng đủ điều đối với nữ nhi nhưng đối với nhi tử thì sắc mặt luôn luôn không thay đổi, dù trong lòng đang vui vẻ nhưng cũng chỉ hơi gật đầu. Trái lại Tô phu nhân bên cạnh không quá để ý, dùng một tay lôi kéo Tô Đô úy, nâng cánh tay rắn chắc mạnh mẽ của hắn lên, dường như chưa đủ hài lòng, đập vào lưng nhi tử "bình bịch": "Thằng nhãi này, sao vẫn gầy như vậy? Bảo con mỗi ngày ăn nhiều một chút, tại sao không nghe lời? Đại tẩu của con không cho con ăn thịt hay sao?"
Tô Đô úy bất ngờ không đề phòng, suýt nữa bị đập đến lảo đảo, may mà hai năm qua hắn không dám sơ sót tập luyện cung ngựa, công phu quyền cước, gắng gượng chống đỡ thân thể không lung lay.
Tô Minh Châu tươi cười rạng rỡ, nhìn đệ đệ ngượng ngùng cúi đầu, dáng vẻ sắp không chịu nổi, nàng mới mở miệng mời phụ mẫu vào trong điện.
Vì nghênh đón phụ mẫu, Tô Minh Châu đã cho người dọn dẹp sạch sẽ nội điện một lượt từ trước, càng đừng nói đến đệm dựa trên ghế, trà quả điểm tâm các thứ. Hơn nữa nàng còn phân phó người mở hết toàn bộ cửa sổ cửa lớn ra, không chỉ mát mẻ thông thoáng mà cảm giác bốn phía như rộng rãi hơn, chỉ để lại Bạch Lan trông coi ở cửa điện, trong điện lập tức yên tĩnh ngay, không cần lo lắng có người ngoài đến quấy rầy.
Sau khi Tô Chiến vào điện thì đánh giá một vòng, hài lòng gật đầu, lúc này mới rảnh rỗi quan sát nữ nhi duy nhất, cười nói: "Dáng người cao hơn một chút, tinh thần cũng không tệ lắm, xem ra con ở trong cung cũng không bị ấm ức."
"Có cha ở đây ai dám ức hiếp con chứ?"
Tô Minh Châu tự mình đi bưng trà bánh đến đặt trên bàn, cẩn thận nhìn nhìn phụ mẫu, nũng nịu kéo tay Tô phu nhân: "Tây Bắc lạnh lẽo khổ cực, nhìn xem gương mặt của nương đen hết cả rồi! Trái lại là cha thì không thấy có gì thay đổi!"
Nhắc tới cũng lạ, tính ra thì Tô Tướng quân Tô Chiến xuất thân thổ phỉ dân gian, sau khi chấp nhận đầu hàng triều đình thì may mắn có duyên phận cưới được nữ nhi của người lãnh đạo là quan lục phẩm rồi ở rể, lúc này mới dần dần đi vào chính đạo.
Nhưng không hiểu sao Tô Tướng quân xuất thân như vậy lại có dáng vẻ mặt sáng như ngọc, môi hồng răng trắng, thư sinh nhã nhặn. Cho dù bây giờ đã gần năm mươi nhưng vẫn anh tuấn nhã nhặn như trước, sắc mặt trắng nõn, từ nho tướng* giống như chính là trời sinh dành cho hắn.
*Vị tướng phong độ nho nhã
So sánh với hắn thì Tô phu nhân xuất thân tiểu thư nhà quan lại tướng mạo hùng dũng, giọng nói to vang, dáng người thẳng tắp, mặc nam trang trong quân ngũ còn có vẻ "uy vũ bất phàm" hơn nam tử bình thường. Lúc trước, hai người họ vừa thành hôn, có không ít người lắm mồm nghị luận, đều nói Tô Chiến là một tiểu bạch kiểm ở rể, chính mình không ra gì thì cưới một mẫu dạ xoa để sống bám váy nữ nhân.
Nhưng vị "tiểu bạch kiểm" này lại là một người mặt lạnh tay độc, tòng quân Tây Bắc không bao lâu đã có thể xông vào trong quân địch, tự tay xách đầu của thủ lĩnh bên địch Nhung về. Sau này càng là đánh nhiều thắng nhiều, trên tay giết địch vô số. Rời khỏi chiến trường, giữa các quan đồng liêu với nhau thì xử sự nhạy bén, khéo đưa khéo đẩy, cứ như vậy từng bước đi lên chức nhất phẩm Uy Vũ Đại Tướng quân.
Đến lúc này, lại có lời bàn ngoài mặt khổ sở, trong lòng chua xót, nói rằng Tô Tướng quân ẩn nấp nhiều năm, một khi phất lên tất nhiên sẽ chướng mắt thê tử tào khang - Tô phu nhân có vóc dáng như nam nhân. Chờ đến lúc vào kinh thành, rời xa nhạc gia (nhà vợ), nhất định sẽ sủng thiếp diệt thê, xa lánh khiến Tô phu nhân thê thảm.
Nhưng để cho bọn họ thất vọng là Tô Tướng quân trước sau như một, hắn không những chưa từng sủng thiếp diệt thê mà thậm chí trong nhà ngay cả một nha hoàn thông phòng hay thiếp thất cũng không có, vô cùng an phận cùng thê tử sinh con dưỡng cái, ân ái tôn trọng lẫn nhau. Thỉnh thoảng Tô phu nhân tức giận, hắn đều ngon ngọt xin tha, xuống nước nhường nhịn. Trải qua mấy thập niên, không hề truyền ra bất cứ tin tức bất hòa nào.
Tô Minh Châu sống lại một đời này, nếu nói chuyện đầu tiên nàng biết ơn chính là có một thân thể khỏe mạnh thì chuyện may mắn thứ hai chính là có thể sinh ra trong một gia đình như vậy, từ nhỏ đến lớn đều sống vui sướng, an nhàn.
Giờ phút này, nghe lời nói của Tô Minh Châu, Tô phu nhân còn chưa nói gì, Tô Tướng quân đã lắc đầu cười cười trước: "Cha lại không nhìn thấy đen, chỉ thấy càng nhiều sức sống hơn một chút, còn mạnh khỏe hơn khi nương con suốt ngày ở trong nhà như lúc trước."
Qua nhiều năm như vậy, Tô phu nhân cũng đã thành thói quen, không thèm để ý, chỉ kéo tay nữ nhi: "Ở nơi đó có thể bình an trở về đã tốt lắm rồi, làm gì còn lòng dạ so đo đen hay không đen. Cha con trời sinh da tốt, phơi thế nào cũng không đen, đại ca con giống nương, cũng may dung mạo con giống cha con, nhưng còn Minh Lãng, ài... một thằng nhãi con mà sao lại còn gầy yếu hơn cha con thế, nhìn thấy là sầu lòng!"
Nói cũng đúng, ngũ quan tướng mạo của Tô Minh Châu, cùng với làn da trắng đến chói mắt này đều là di truyền từ Tô Tướng quân. Trái lại đại ca Tô Minh Quang thì mười phần đủ mười giống mẫu thân như một khuôn đúc ra, quả thật chính là dung mạo võ tướng trời sinh.
Nhắc đến đại ca, Tô Minh Châu không nhịn được hỏi: "Con nghe nói đại ca bị thương ở chân? Có nặng lắm không? Lần này cũng không trở về, còn có nhị ca, không biết lúc nào con mới có thể gặp lại..."
Tô phu nhân nghe vậy trên mặt cũng tràn ra vẻ lo lắng, Tô Tướng quân bên cạnh lại bình tĩnh, chỉ mở miệng an ủi: "Trên đùi trúng một mũi tên thôi, miệng vết thương đã khép lại, không phải chuyện gì to tát. Cha và nương con đều trở về, qua hai ngày nữa bảo đại tẩu con đi Tây Bắc chăm sóc nó. Từ khi thành thân đến giờ, hai phu thê chúng nó bên cạnh nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, thật uất ức cho đại tẩu con, cũng nên để chúng nó đoàn tụ với nhau."
Tô Tướng quân nói nhẹ nhàng lưu loát nhưng Tô Minh Châu lại nhạy bén từ đó nghe được ẩn ý khác, không khỏi nhỏ giọng cẩn thận hỏi: "Đại tẩu sắp đi đến đó? Đại ca... có phải sẽ không hồi kinh nữa không ạ?"
Đôi mắt Tô Tướng quân giật giật, cũng không giấu giếm, chỉ thản nhiên đáp: "Hơn hai năm nay, cha cố ý lập uy cho đại ca con trong quân đội, nó đều có đủ võ công, dũng cảm, nghĩa khí, chỉ là phương diện mưu lược hơi kém chút, cũng may có nhị ca con hỗ trợ. Lần này cha trở về, để lại tất cả thuộc hạ thân tín ở Tây Bắc, miễn cưỡng cũng coi như đại ca con được nhiều người ủng hộ. Để cho phu thê bọn chúng canh giữ ở Tây Bắc, qua vài chục năm nữa, nếu vạn sự thuận lợi, nói không chừng cũng có thể một nhà đoàn viên."
Lời này của Tô Tướng quân thật ra đã nói vô cùng rõ ràng, cái gọi là