CHƯƠNG 132: RUN RẨY
Thấy bộ dạng ấy của Lăng Ngạo, Khúc Thi Văn vô thức buột miệng nói: “Xong rồi, cậu tư sáu tuổi sau khi đuối nước thì đã bị như thế, sau này ngoài việc gặp ác mộng buổi tối, thì những mười hai năm chưa mở lời nói câu nào hết!”
“Chú, chú?”
Lòng Tống Vĩnh Nhi càng hoảng hơn, cô ngồi xổm xuống ôm lấy anh, nhưng cơ thể anh run lẩy bẩy, cho dù cô gọi thế nào thì anh cũng không có phản ứng gì hết!
“Huhu, làm thế nào bây giờ? Làm thế nào? Hu hu~”
Tống Vĩnh Nhi sợ đến nỗi khóc lóc, thấy người đàn ông mình yêu có bộ dạng như vậy, cô thấy lòng đau như sắp chết!
“Chú, chú!”
“Làm sao đây, anh Nghê Chiến, làm sao đây?”
Tống Vĩnh Nhi cố gắng ôm chặt cơ thể Lăng Ngạo, còn Nghê Chiến mau chóng đi đến nơi cách đó không xa lắm, lấy sim điện thoại của mình từ những mảnh tàn của chiếc điện thoại bị đập vỡ, rồi lấy sim của Tống Vĩnh Nhi ra đổi thành của anh ta.
Đứng vững cạnh Lăng Ngạo rồi Nghê Chiến nói với anh: “Anh, có gì đâu, không phải là muốn nghe thấy giọng của mẹ thôi sao, tôi giúp anh!”
Câu nói nhẹ như bay mang theo sự ấm áp vô tận, từng chút thấm vào cơ thể run rẩy lạnh lẽo của Lăng Ngạo.
Tống Vĩnh Nhi dùng lực ôm lấy anh, cô có thể cảm nhận được anh thấy khá bình yên bởi câu nói này của Nghê Chiến.
Nghê Chiến lại nói: “Bây giờ tôi gọi điện cho cô, anh có muốn nghe không?’
Thật kỳ diệu khi cơ thể Lăng Ngạo không còn run nữa, anh chậm rãi thả lỏng đầu ra, chầm chậm ngẩng lên trong vòng ôm của Tống Vĩnh Nhi.
Anh ngước nhìn Nghê Chiến, đôi đồng tử đen láy ánh lên vẻ thấp thỏm và kỳ vọng.
Chỉ là một đốm lửa bé nhỏ, nhưng lại kiên cường không chịu dập tắt trong ánh mắt anh!
Nghê Chiến lại cười cười như đang dỗ một đứa trẻ vậy, giọng nói ấm áp cất lên: “Anh, chỉ cần anh đồng ý với tôi, lúc tôi gọi điện anh đừng lên tiếng, về sau, tôi sẽ thường xuyên gọi cho cô. Tôi sẽ cho anh số Messenger của tôi, anh cài Messenger vào máy mình, anh dùng Messenger của tôi vào nhóm gia đình, lúc nào cũng có thể nói chuyện với người nhà, tôi đảm bảo rằng sẽ không vạch trần anh, không nói cho bọn họ, lúc cần thiết thì tôi sẽ giúp anh dùng voice chat để nói với bọn họ một vài câu, để bọn họ tin rằng tài khoản Messenger đó là anh, được không?”
Bắp tay của Lăng Ngạo, chầm chậm men theo sự ấm áp bên cạnh mà vươn lên, anh dùng sức ôm lấy Tống Vĩnh Nhi, mặt bên áp chặt vào ngực cô như một đứa bé đợi chờ uống sữa.
Tống Vĩnh Nhi vừa tức vừa ngại, muốn đẩy anh ra, nhưng thấy bộ dạng vô tội cô đơn của anh nên lại không nhẫn tâm!
Hơi cử động người, cô muốn đổi tư thế khác để ôm anh, ít nhất cũng tránh ngực của mình ra, giảm bớt ngại ngùng.
Trong phòng có nhiều người đang nhìn như thế, vô cùng ngại!
Nhưng khoảnh khắc cô đứng lên, đôi tay ấy lại nhấc cơ thể nhỏ bé của cô lên, như nhẹ nhàng bế một con cún lên ôm cô vào lòng, để cô ngồi trên đôi chân của anh.
Mặt bên lại áp vào ngực cô lần nữa, lại còn là tư thế rúc sâu vào trong, giống y hệt như đứa trẻ thèm sữa.
Tống Vĩnh Nhi xấu hổ cực kỳ, da đầu nổi hết cả lên, biểu cảm trên mặt có chút méo mó, cô muốn vươn tay đẩy anh ra nhưng lại nghe thấy Khúc Thi Văn căng thẳng khẽ gọi mình.
“Cô Tống! Cậu tư chỉ muốn tìm chút hơi ấm thôi, ba mẹ anh ấy sớm đã rời bỏ anh ấy, ba nuôi cũng bỏ anh ấy, nếu cô còn đẩy anh ấy ra…”
Khúc Thi Văn cứ nói rồi cũng khóc, nước mắt giàn giụa nhìn chằm chằm cô, con ngươỉ ngập ý van lơn.
Hai anh em Trần An cũng nhíu mày, bộ mặt cầu xin nhìn cô.
Lòng Tống Vinh Nhi rối như tơ vò, cô chỉ muốn đổi một tư thế khác để ôm chú mà thôi, không phải muốn đẩy anh ra, từng người một cứ cầu xin cô ngoan ngoãn để chú chiếm lấy, thật là!
Lại còn ở trước mọi người trong căn phòng rộng lớn, dâng hiến bộ bồng đào