CHƯƠNG 133: ĐÁNG CHẾT
“Cố Duyên?”
Nghê Chiến ngạc nhiên, mắt nhìn Trần An với Trần Tín: “Trước đây sao chưa từng nghe cô nhắc qua bọn họ còn có em gái, lại lớn như vậy rồi?”
Sắc mặt của Trần An và Trần Tín cũng khá bồn chồn, nói về tình hình trong nhà, bọn họ cũng rất muốn biết.
Phu nhân Nguyệt Nha lại thương tiếc nói: “Thật ra trước đó có Cố Duyên, Như Nhiên còn mang thai một đứa trẻ, nhưng sau này phát hiện là trai, vợ chồng thương lượng bỏ. Trong lòng hai vợ chồng họ, hai đứa con trai Trần An và Trần Tín vĩnh viễn không thể thay thế địa vị.”
Như Nhiên, là mẹ của Trần An và Trần Tín.
Ba của bọn họ tên là Phú Nhất, là ngự thị thiếp thân của Đại đế Kiệt Hy.
Trần An và Trần Tín nghe đến đây, mắt dần đỏ hỏa, nước mắt tràn mi. Ba mẹ trước giờ chưa từng quên bọn họ, thậm chí cảm thấy bọn họ không thể thay thế được. Ở trong lòng bọn họ, cũng ngày đêm mong ngóng có thể trở về nhà.
Trước mắt vừa thấy em gái ruột sắp đến rồi, ánh mắt của hai người họ đều rất mong chờ, mắt nhìn Nghê Chiến.
Trong lòng Nghê Chiến có tính toán, nói vào điện thoại: “Cô, khi cháu và cô gặp mặt, có thể dẫn Trần An và Trần Tín đi không? Bọn họ nếu như biết em gái đến, nhất định cũng rất muốn gặp. Nhiều năm như thế, cốt nhục chia cắt…”
Nói đến đây, Nghe Chiến bỗng dừng lại!
Ý thức đến việc bản thân nói sai điều gì, sau đó vội vàng nói xin lỗi: “Xin lỗi cô! Cháu không phải cố ý!”
Anh ta là muốn nói, là hai anh em nhà họ Trần cùng người nhà cốt nhục chia cắt, chứ không có ý nói Lăng Ngạo và phu nhân Nguyệt Nha cốt nhục phân ly!
Đáng chết!
Đầu dây bên kia bỗng nhiên không có âm thanh!
Đối mặt với sự trầm mặt kỳ dị như vậy, Nghê Chiến hận không thể tự tát mình một cái cho nhớ!
“Cô, cháu không phải cố ý, cô đừng buồn, cháu thật sự tội đáng muốn chết! Ông nội sẽ giết cháu mất!” Trong lòng Nghê Chiến rất nóng ruột, truyền thống này được thừa hưởng từ gen của người trong gia đình, sẽ đặc biệt trân trọng yêu thương bảo vệ người thân của mình.
Cô là sinh mạng của ông nội, để bà ấy rơi một giọt nước mắt, ông nội sẽ liều mạng với người đó!
Mắt của Lăng Ngạo cũng ngập nước mắt, bỗng quay đầu lại, hung hăng chà sát thỏ trắng của Tống Vĩnh Nhi ở đối diện!
Tống Vĩnh Nhi chỉ cảm thấy một dòng điện chạy khắp cơ thể của mình, đầu óc đều tê dại.
Nhất là, chất liệu quần áo mùa hè vốn mỏng, cơ thể cô nhóc lại quá đẹp, nội y đều là loại siêu mỏng, không cần lót trong, cho nên… khụ khụ…
Cô bị Lăng Ngạo dày vò một hồi như vậy, tự nhiên có loại cảm giác kỳ lạ.
Ôm lấy đầu của anh, tách ra một chút, mặt mày anh vô tội nhìn cô, cô ngay cả đầu lưỡi cũng đang run rẩy.
Muốn nói chút gì đó, lại sợ phát ra tiếng bị phu nhân Nguyệt Nha ở đầu bên kia nghe được, chỉ đành cắn răng rúc đầu vào bên tai của Lăng Ngạo, cực kỳ nhỏ giọng nói: “Em, em em em… em muốn đi vệ sinh! Lát nữa quay lại!”
Nói xong, cô siết chặt tay nhỏ chạy thẳng vào nhà vệ sinh công cộng ở tầng 1.
Mọi người đều tưởng cô chỉ đơn thuần muốn đi vệ sinh, nên đều không chú ý.
Lúc này, đầu dây bên kia cuối cùng cũng truyền đến một chút âm thanh, giọng khàn khàn, rõ ràng là tiếng sau khi nghẹn ngào một lúc. Âm thanh này không khó để người khác biết phu nhân Nguyệt Nha vừa rồi che micro,