CHƯƠNG 159: KHÔNG YÊU
Tống Vĩnh Nhi sợ anh suy nghĩ lung tung, cô nhanh chóng giải thích: “Em thật sự không có ghét bỏ anh đâu, nếu như em ghét bỏ anh thì sẽ không đi cùng với anh.”
“Nhưng mà tôi nghe Trần An nói hiện tại những người nam nữ trẻ tuổi, cho dù là có quan hệ yêu đương đi nữa còn không có bất kỳ hôn ước cái gì, cũng sẽ… thân mật đến trình độ như vậy. Em lại luôn không cho phép tôi đụng vào em, ban đêm cho dù có ngủ chung thì tối đa lắm cũng chỉ là hôn hôn em mà thôi.”
Anh nhìn cô chằm chằm, bộ dạng oan ức lên án, nói xong anh lại cúi đầu xuống thật sự giống như là một chú nhóc đáng thương.
Tống Vĩnh Nhi thật sự là sụp đổ rồi.
Bọn họ đây là đang tắm rửa hay là đang thảo luận vấn đề gì đây?
Không lẽ cô là một cô gái trong sáng đàng hoàng mà nói với anh là: Em đồng ý để cho anh sờ em.
Ông trời ơi.
“Khụ khụ, nước cũng đã muốn lạnh hết rồi, xoay qua xoay lại cả nửa ngày, cởi ra đi.”
Cô cúi đầu, cái tay nhỏ đang đặt hai bên người của anh, nắm lấy quần của anh rồi nói: “Chuẩn bị nha, một hai ba, lên!”
Ngược lại là Lăng Ngạo rất là phối hợp, hai tay chống người dậy, Tống Vĩnh Nhi cũng đã tìm được kỹ thuật, chỉ làm một lần liền thành công kéo quần tới bẹn đùi của anh.
Chỉ là khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Tống Vĩnh Nhi lập tức nhăn lại, lại đang cố gắng giả bộ bình tĩnh.
Thần thái trong đôi mắt trong trẻo, viết đầy bốn chữ – Anh dũng hi sinh.
Lăng Ngạo bất đắc dĩ thở dài, chỉ nhìn anh vậy thôi lại bi tráng như thế à?
Anh được cô đẩy đến trước mép bồn tắm, Tống Vĩnh Nhi nhấc một chân của anh lên bỏ vào trong bồn tắm, lại nhấc một cái chân còn lại bỏ vào, sau đó nói: “Ông chú, anh dùng lực cánh tay chống đỡ lấy thân thể, di chuyển mông của anh từ xe lăn đến mép bồn tắm, em sẽ giúp anh ngồi từ từ xuống?”
“Mông?” Lăng Ngạo mang theo vẻ mặt không hiểu: “Cái gì là mông?”
“Khụ khụ khụ.”
Tống Vĩnh Nhi nâng bàn tay nhỏ lên vỗ vỗ ngực hai lần: “Chính là, chính là ý cái mông đó.”
Trong con ngươi của người đàn ông nào đó thể hiện lên một tia hiểu rõ, làm theo ý của cô.
Tống Vĩnh Nhi cảm thấy sức lực của người đàn ông này lớn vô cùng, còn có lực cắn tay lớn như vậy, dứt khoát sau này đặt ra anh cái biệt danh là Astro Boy cũng chả sao!
Từ từ nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, cô nghĩ chắc chắn là do trong phòng tắm quá nóng rồi.
“Ông chú, anh tự mình tắm rửa sạch sẽ đi, một lát nữa tắm xong rồi thì gọi em, em sẽ quay…”
“Chân và phía sau lưng của tôi, tôi không sờ đến được.”
Cô đi lên đỡ anh, ôm anh để anh trượt xuống thuận theo đường cong của bồn tắm lớn, chờ sau khi cả người của anh đều ngâm mình vào trong bồn tắm rồi, anh ngẩng đầu lên đáng thương nhìn cô: “Đừng có bỏ tôi lại!”
Lúc này Tống Vĩnh Nhi cũng không làm kiêu nữa.
Nãy giờ cứ giày vò đến giày vò đi, dù sao việc tắm rửa này của anh đã hoàn toàn rơi vào trên người cô.
Cô không ngừng tự nói với mình ở trong lòng, chỉ cần coi anh là một cây củ cải, cầm cái khăn lau cho anh từ trên xuống dưới một lần, để tự anh xoa xoa là được rồi.
Cô thật sự đã làm như vậy, cầm một cái khăn và lau anh từ trên xuống dưới giống như là cái củ cải.
Nhìn bộ dạng nhanh nhẹn và nghiêm túc của cô, trong lòng càng cảm thấy bi kịch hơn.
Tại sao ngay cả một chút dục vọng của cô đối với mình mà cũng không có vậy chứ?
Anh cũng đã dùng nhan sắc để dụ như vậy rồi.
Chẳng lẽ là do cô nhóc này quá nhỏ, đầu óc vẫn còn chậm chạp.
Không thể nào đâu.
Tống Vĩnh Nhi lau hết toàn thân cho anh, lại lấy dầu gội để gội đầu cho anh, để anh dựa ở trên bồn tắm, ngước mặt lên gội cho anh.
Sau khi tắm xong cô xả nước ở trong bồn tắm ra, hiện tại tâm trạng cũng ổn định không ít.
Nhìn bọt bong bóng màu trắng dần dần đã biến mất hết, cô lấy vòi hoa sen xuống điều chỉnh cho nước ấm rồi sau đó xối lên trên người của Lăng Ngạo, xối hết tất cả bọt bong bóng ở trên người của anh cho sạch sẽ.
Một cái khăn tắm lớn màu trắng mở ra, cứ ập tới trên người