CHƯƠNG 160: TÂM CƠ
Liên hệ với những chuyện ở trước đó, lại nhìn vết tích đã từng khóc ở trên gối đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Vĩnh Nhi trắng bệch trong nháy mắt.
Trần Tín nhìn cô, thận trọng hỏi: “Cô Tống?”
“Hả?”
“Có thể đưa điện thoại cho tôi không, cậu tư vẫn còn đang chờ.”
“À, anh cầm đi.”
Lúc Tống Vĩnh Nhi đưa điện thoại di động cho anh ta, cô buồn bã hỏi: “Tôi có thể đi ở đằng sau xem anh ấy không, tôi có lời muốn nói với anh ấy.”
Cô đối với ông chú thật sự là tình yêu, là tình yêu đó, không phải là đồng tình đâu!
Ông chú là vì chuyện này mà khóc, anh đau lòng biết bao nhiêu chứ?
Làm sao bây giờ đây? Gấp gấp gấp!
Trần Tín lại mang một vẻ mặt tiếc nuối lắc đầu từ chối: “Thật sự xin lỗi cô Tống, tối nay công việc của cậu tư rất quan trọng, tạm thời có việc gấp phải xử lý, không thể gặp cô được rồi. Cô Tống ngủ ngon.”
Tống Vĩnh Nhi lo lắng đứng tại chỗ, cứ đứng đó mà trơ mắt nhìn Trần Tín đi khỏi như vậy.
Bầu không khí rất là yên tĩnh mà đầu óc của Tống Vĩnh Nhi lại rất hỗn loạn.
Cô sốt ruột cứ đi tới đi lui ở trong phòng ngủ, đã rất khuya rồi cô cũng chỉ nằm ở trên giường lăn qua lộn lại, căn bản không thể ngủ được.
Chỉ cần trong đầu vừa nhớ đến cảnh tượng Lăng Ngạo lúc nãy nằm lẻ loi cô đơn ở chỗ này, đau lòng yên lặng rơi nước mắt, Tống Vĩnh Nhi liền thấy tự trách không thôi, đã cảm thấy tim đau đến nỗi không thể hô hấp được.
Cô sốt ruột, sốt ruột đến nỗi cũng khóc luôn.
Nhưng mà cô gái nhỏ xinh đẹp mười tám tuổi mới yêu lần đầu tiên làm sao có thể là đối thủ của ông chú xấu xa hai mươi sáu tuổi được?
Tống Vĩnh Nhi luôn luôn không biết được, hiện tại ở dưới lầu Trần An đang ở trong phòng của bọn họ.
“Em đã đăng ký ba cái tên để trả lời dòng trạng thái của cậu tư, chắc là đủ rồi chứ nhỉ?”
Khúc Thi Văn đang làm ổ ở trong ngực của Trần An chơi điện thoại di động.
Trần An nói: “Anh cũng đã đăng ký một tài khoản để trả lời lại, không biết là bây giờ cô Tống có nhìn thấy không nữa.”
“Em cảm thấy cậu tư thật là độc ác, tâm cơ nhiều năm như vậy mà lại đặt vào trên người một cô gái nhỏ, lúc này cậu ấy còn chơi mất tích nữa chứ, chính là không cho cô Tống có cơ hội giải thích. Cô Tống ở một mình trong phòng không chừng đang gấp gáp biết bao nhiêu, có lẽ là tối ngày hôm nay cũng sốt ruột đến nỗi không ngủ được.”
Khúc Thi Văn lắc đầu thở dài, nhớ lại dáng vẻ đáng yêu chân thật của Tống Vĩnh Nhi, chị ta thật sự không đành lòng.
Trần An lại hiếm có mà mỉm cười: “Em phải nghĩ cho cậu tư nhiều hơn, nghĩ đến cậu chủ nhỏ tương lai của chúng ta, cậu tư làm như vậy cũng không phải là muốn ăn cô Tống sớm một chút hay sao?”
“Em còn tưởng rằng bọn họ đã động phòng rồi đó chứ, có điều mấy đồ ăn hỗ trợ mang thai làm cho cô Tống để điều dưỡng thân thể cũng không tính là lãng phí.”
Khúc Thi Văn nói xong lại mỉm cười, đặt điện thoại di động qua một bên rồi nói: “Anh nói đúng, chỉ cần suy nghĩ lại cậu chủ nhỏ của chúng ta em thì cũng không có cái gì không đành lòng cả.”
Trần An gật đầu nói: “Không sai, cậu tư quan tâm cô Tống như vậy căn bản cũng không thể ép buộc cô ấy được. Cô ấy lại còn trẻ như vậy, nếu như cô ấy không chủ động thì cậu tư vẫn phải luôn cứ ăn chay, đến nỗi phải dùng đến chiêu này có lẽ là cậu tư phải nhịn rất khổ cực rồi, không muốn phải nhịn nữa.”
Lại nói, lúc Lạc Kiệt Hy rời khỏi Tử Vi Cung trở lại phòng trong khách sạn thì Nghê Tịch Nguyệt đã trở về rồi.
Bà ta vừa mới tắm xong bước ra từ trong nhà vệ sinh, mặc trên người một bộ áo ngủ bằng tơ tằm màu đỏ thẫm.
Lạc Kiệt Hy vừa mở cửa ra đã nhìn thấy người phụ nữ mà mình yêu thương đang điềm tĩnh đứng ở chỗ đó.
Trong tay của ông đang cần một bình giữ ấm, mỉm cười dịu dàng với bà ta: “Tắm rồi à?”
Nghê Tịch Nguyệt không có trả lời lại.
Ánh mắt của bà ta rơi vào đồ vật ở trong tay của ông, mất hứng nói một câu: “Từ xưa đến nay tôi không có ăn bữa khuya.”
Bà vén chăn lên muốn đi ngủ, rồi lại nói: “Ở kế bên còn có phòng.”
Lạc Kiệt Hy cũng để ý đến sự lạnh nhạt của bà đối với mình, đã nhiều năm như vậy rồi, quen thuộc là một trong số nguyên nhân trong đó, nguyên nhân càng quan trọng hơn chính là ông ta đã hiểu được nỗi khổ trong lòng của bà.
Nước mắt đang ở trong lòng,